Đoạn Tuyệt Thân Tộc: Ta Dẫn Đệ Muội Điền Viên Phát Tài

Chương 134



Tống đại phu cười nói: “Chư vị hãy nếm thử món điểm tâm này, đây là thứ do tôn nữ Thanh Nghiên của ta nghĩ ra, gọi là sa kỵ mã, vị mềm dẻo ngọt thơm, ngon lắm đó.”

Mọi người vừa nghe, liền cầm một miếng bỏ vào miệng, vừa cắn, đã không nhịn được đồng thanh khen ngợi: “Liễu cô nương quả là khéo léo, món điểm tâm tinh xảo như thế này, chúng ta trước nay chưa từng thấy qua, hương vị quả thực mỹ diệu!”

Bên kia, trưởng thôn từ xa thấy có nhiều quý khách có tiếng tăm đến như vậy, trong lòng không khỏi run sợ, nhất thời đứng sững ở đó, không dám bước vào chính sảnh một bước.

Liễu Thanh Nghiên mắt tinh, thấy dáng vẻ trưởng thôn, vội vàng đi tới, mời trưởng thôn vào trong nhà, rồi lại giới thiệu mọi người với nhau một lượt.

Trưởng thôn vừa thấy Huyện lệnh đại nhân, bắp chân đã không tự chủ run rẩy nhẹ, hoảng hốt muốn quỳ xuống lạy Huyện lệnh đại nhân.

Thẩm đại nhân mắt nhanh tay lẹ, vội vàng đưa tay ngăn lại, nói: “Lão nhân gia mau vào, đây đâu phải nha môn, không cần đa lễ.”

Tống đại phu cùng mọi người trò chuyện sôi nổi, cười nói vui vẻ, nhưng chỉ có một mình trưởng thôn ngồi đó, toàn thân không được tự nhiên, tay chân không biết đặt vào đâu, vô cùng câu nệ, miệng cũng như bị khâu lại, không dám nói thêm lời nào.

Dân làng nhìn thấy, nhiều quý khách như vậy, kinh ngạc đến nỗi mắt lồi cả ra.

Đặc biệt là khi thấy Huyện lệnh đại nhân cũng đến, lại càng thêm mấy phần kính trọng đối với gia đình Liễu Thanh Nghiên, trong lòng âm thầm nghĩ: Sau này nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với gia đình Liễu Thanh Nghiên.

Bên này, Liễu Thanh Nghiên và Tống Duệ bận rộn không ngơi chân, không ngừng tiếp đón khách khứa.

Tống Duệ thỉnh thoảng lại vào chính sảnh, nhiệt tình trò chuyện vài câu với mọi người.

Trong chính sảnh này, chỉ có một mình Thẩm phu nhân là nữ quyến. Liễu Thanh Nghiên vội vàng dặn dò Liễu Cát và Thanh Du, bảo hai nàng đi cùng Thẩm phu nhân dạo quanh sân viện, tham quan cho kỹ lưỡng.

Chẳng mấy chốc, yến tiệc cuối cùng cũng náo nhiệt khai mạc.

Những vị khách thân phận tôn quý được sắp xếp ngồi một bàn, Tống đại phu và Tống Duệ tiếp chuyện.

Mặt khác, Liễu Thanh Nghiên sắp xếp mẹ của Trần Trí Viễn, thím Lý – vợ trưởng thôn, thím Vương, cùng lão thái thái nhà họ Trần, đều ngồi chung với Thẩm phu nhân.

Liễu Thanh Nghiên bởi vì phải chăm lo cho toàn bộ khách khứa, thực sự không thể nào ở mãi bên bàn.

Trương Ngũ Nguyệt thì không ngừng xuyên qua các bàn tiệc, bận rộn bưng thức ăn, thêm món.

Trên bàn bày mười sáu món ăn, mỗi món đều rất đầy đặn, hơn nữa toàn bộ đều do đầu bếp trứ danh của tửu lầu tinh tâm chế biến, hương vị tuyệt hảo, mọi người ăn xong không ngớt lời khen ngợi.

Người dân nông thôn ngày thường đều bới đất tìm miếng ăn, rất nhiều người cả đời chưa từng bước vào cửa tửu lầu, càng không nói đến việc nếm qua tay nghề của đại bếp tửu lầu.

Trên yến tiệc, các nam nhân nâng chén giao bôi, uống một cách sảng khoái.

Tống Duệ cách một lát lại đến trước bàn khách nam trong thôn, khách khí mời mọi người: “Chư vị thúc bá huynh đệ, hãy ăn uống thỏa thích đi!”

Liễu Thanh Nghiên thì ở bên khách nữ cẩn thận tiếp đón. Những đứa trẻ đã lớn hơn một chút, thì giao cho Liễu Phúc, Liễu Vận và mấy đứa khác trông nom.

Liễu Thanh Dật còn đặc biệt giới thiệu bạn học của mình với các bạn nhỏ trong thôn, để mọi người quen biết nhau.

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhất thời, trong sân viện rộng lớn vang lên tiếng cười nói huyên náo, mọi người ngươi một lời ta một câu, đều khen ngợi căn nhà của Liễu gia xây dựng thật khí phái, những lời hay ý đẹp cứ tuôn ra như không cần tiền.

Thế nhưng ngay trong không khí náo nhiệt này, một nhà lão tam của Lưu gia ở trạch cũ lại trầm mặc cúi đầu ăn cơm.

Vì sao ư? Quan hệ giữa bọn họ và gia đình Liễu Thanh Nghiên, quả thật có chút khó xử.

Tuy nhiên, gia đình lão tam họ Liễu trong lòng vẫn muốn hòa hoãn mối quan hệ, đã đến tận nhà thì là khách, Liễu Thanh Nghiên cũng không tiện đuổi họ ra ngoài, liền mời họ vào sân.

Trong thôn, mỗi nhà đều góp tiền mừng, gia đình lão tam họ Liễu cũng không ngoại lệ, cũng lấy ra tiền đồng.

Ngay khi yến tiệc gần kết thúc, cổng viện đột nhiên nổi lên một trận xôn xao, một đám quan binh kéo đến.

Chỉ thấy một bổ khoái của huyện nha hớt hải xông vào viện, chạy đến trước mặt Huyện lệnh đại nhân, thở hổn hển bẩm báo: “Đại nhân, đây là quan sai do Phủ thành Thông phán đại nhân mang đến, Thông phán đại nhân đang ở phía sau.

Nói là muốn đến bắt Liễu cô nương và Tống công tử, nghe nói tiểu thiếp nhà Triệu viên ngoại đã ăn mật ong do nhà Liễu cô nương bán cho Chúng An Đường, kết quả bị trúng độc mà chết, họ đã trực tiếp cáo lên Thông phán đại nhân!”

Thẩm đại nhân vừa nghe, mới biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng hướng về phía Thông phán đại nhân, cung kính chắp tay hành lễ: “Hạ quan ra mắt Thông phán đại nhân.”

Tại triều Đại Tề, quan chức của Thông phán cao hơn Huyện lệnh, là người từ bên Tri châu phái đến.

Vương Thông phán vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thẩm đại nhân, trên địa bàn của ngươi lại xảy ra một vụ án mạng lớn như vậy, đây không phải là chuyện nhỏ đâu! Còn xin Thẩm đại nhân mau chóng bắt phạm nhân về quy án.

Có người tố cáo Liễu Thanh Nghiên và Tống Duệ hạ độc, chứng cứ vô cùng xác thực, bổn quan thân là phụ mẫu quan, chỉ có thể vì bách tính mà chủ trì công đạo, Liễu Thanh Nghiên và Tống Duệ này, nhất định phải bắt!”

Liễu Thanh Nghiên và Tống Duệ vừa nghe lời này, sắc mặt chợt biến đổi, Tống Duệ vẻ mặt đầy kinh ngạc và phẫn nộ, còn Liễu Thanh Nghiên phản ứng cực nhanh, lập tức bước tới, đoan trang mà thi lễ.

Liễu Thanh Nghiên đầy mặt lo lắng nói: “Đại nhân, dân nữ thực sự bị oan ức! Dân nữ cùng Tống Duệ trước nay vốn làm ăn đàng hoàng tại xưởng, người đã ăn mật ong nhà ta thì không đếm xuể, vì sao lại đơn độc xảy ra tai họa như vậy?”

Vương Thông phán vẻ mặt khinh thường, liếc xéo nàng một cái, trong mũi khẽ hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Hừ, tiểu thiếp nhà Triệu viên ngoại sau khi ăn mật ong từ xưởng của ngươi bán đến tiệm t.h.u.ố.c Chúng An Đường, cứ thế mất mạng một cách mờ ám, đây chẳng lẽ còn chưa phải là chứng cớ rành rành như núi sao?”

Khoảnh khắc này, các vị khách khứa xung quanh như bị châm lửa, lập tức xì xào bàn tán.

Nhìn lại những người nhà họ Liễu, mỗi người trên mặt đều tràn ngập kinh hoàng và lo lắng, tựa như trời sắp sụp đổ.

Cứ như vậy, Liễu Thanh Nghiên và Tống Duệ bị quan sai do Vương Thông phán mang đến cưỡng ép dẫn đi. Hai mắt Tống Duệ đỏ ngầu như sắp nhỏ máu, hai nắm đ.ấ.m siết chặt, khớp xương trắng bệch, trên người tỏa ra sự phẫn nộ ngút trời.

Nếu không phải Liễu Thanh Nghiên giữ chặt lấy y, e rằng y đã không màng tất cả mà ra tay phản kháng ngay tại chỗ.

Liễu Thanh Nghiên cố nén cơn giận trong lòng, trấn tĩnh nói với Tống Duệ: “Duệ ca, ngàn vạn lần chớ nên xúc động! Nếu chúng ta kháng cự, vậy thì sẽ thực sự không còn cơ hội xoay chuyển nữa!”

Tống đại phu trơ mắt nhìn tôn nữ và Tống Duệ bị áp giải đi, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói với Thẩm đại nhân và Mặc công tử: “Thẩm đại nhân, Mặc công tử, cầu xin hai vị nhất định phải cứu tôn nữ và tôn nhi ta với!

Bọn họ thực sự bị oan ức mà, mật ong do nhà tự làm, người nhà chúng ta ăn bao lâu nay đều bình an vô sự, sao đến nhà Triệu viên ngoại lại đột nhiên xảy ra chuyện?”

Thẩm đại nhân vội vàng tiến lên, an ủi nói: “Tống đại phu người cứ yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để Liễu cô nương và Tống công tử phải chịu nửa điểm khổ sở. Ta nhất định sẽ tra rõ sự việc này, trả lại cho bọn họ một sự trong sạch.”