Liễu Thanh Nghiên vội vàng cười an ủi: "Ngụy đại ca, huynh đừng nói vậy, chúng ta đều là bách tính bình thường, gặp phải chuyện này, quả thật chẳng có cách nào, thế sự xưa nay vẫn vậy. Ngày mai huynh dẫn mấy người đáng tin đến đây, chúng ta cùng nhau vào núi, ta dạy các ngươi nhận biết nấm. Sau này hái được nấm, cứ đem đến nhà ta là được, không cần biết nhiều hay ít, ta đều thu mua. Chờ các ngươi học được rồi, hãy trở về dạy những người khác trong thôn."
Ngụy Chiêu vội vàng gật đầu đáp: "Thanh Nghiên muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ học thật nghiêm túc, đảm bảo không phụ tấm lòng của muội."
Cứ thế, một ngày náo nhiệt, bận rộn nhanh chóng trôi qua. Nhìn thấy sắp đến chạng vạng tối, Mặc Húc đã tới. Liễu Thanh Nghiên trước đó đã hẹn với nàng, để nàng đến nhà ở lại mấy ngày, cho nên khi gặp nàng không hề cảm thấy ngạc nhiên, mà mặt đầy nụ cười tiến lên đón, nhiệt tình mời nàng vào phòng khách, cùng nàng uống trà một lát.
Liễu Thanh Nghiên cười hỏi: "Mặc Húc, hôm nay mọi người bận rộn cả ngày, đều đã mệt rồi, bữa tối chúng ta cứ ăn đơn giản một chút, nàng thấy sao?"
Trên mặt Mặc Húc lập tức nở một nụ cười ôn hòa, đáp: "Đương nhiên có thể rồi, Thanh Nghiên. Với tài nghệ của nàng, dù làm món gì ta cũng đều thấy là mỹ vị nhân gian, ta xưa nay không kén chọn đồ ăn cho lắm."
Gà Mái Leo Núi
Tống Duệ và Tống đại phu đang trong phòng khách trò chuyện cùng Mặc Húc, còn Liễu Thanh Nghiên thì dẫn theo Liễu Cát, Liễu Tường, Thanh Du mấy đứa trẻ này, đi về phía bếp, chuẩn bị sắp đặt bữa tối. Món chính tối nay là mì sợi, Liễu Thanh Nghiên đã tỉ mỉ chuẩn bị hai loại nước sốt. Một loại là nước sốt thịt nấm, thịt băm bọc lấy nấm thái hạt lựu tươi non, hương thơm nồng nàn dường như muốn tràn ra ngoài; Loại khác thì là nước sốt cà chua trứng chua ngọt thơm ngon.
Mặc Húc quả nhiên như lời y nói, không kén chọn chút nào, ăn vào thấy thật ngon lành, như gió cuốn mây tan, trong chớp mắt đã xử lý xong hai bát lớn.
Dùng bữa tối xong, Liễu Thanh Nghiên nói với Mặc Húc: "Mặc Húc, ta đang tính toán ngày mai sẽ dẫn mọi người trong thôn lên núi hái nấm, dạy thật kỹ cho họ cách phân biệt nấm độc. Đợi đến khi dạy xong, nấm họ hái được ta sẽ thu mua lại, rồi làm thành loại nước sốt thịt nấm như tối nay chúng ta đã ăn. Đợi ta sắp xếp đâu ra đó ổn thỏa mọi chuyện trong nhà, liền cùng nàng đi huyện thành và phủ thành, cẩn thận tạ ơn Thẩm đại nhân và Tri phủ đại nhân."
Mặc Hú vừa nghe, vội vàng nói: “Thanh Nghiên, điều này nghe thú vị quá, ta cũng đi theo các ngươi vào núi đi, lớn đến chừng này, ta còn chưa từng hái nấm bao giờ, thật muốn trải nghiệm thử.”
Tống Duệ đứng một bên, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo chút ý trêu chọc mà nói: “Mặc công tử, vậy ta phải báo trước cho công tử một tiếng, vào núi không phải là việc dễ dàng đâu, suốt chặng đường đều phải tự thân bước từng bước một bằng hai chân. Những công tử nhà giàu sang quyền quý như các ngươi, được nuông chiều từ nhỏ, ta thật sợ đến lúc đó công tử sẽ không kiên trì nổi đâu nha, ha ha.”
Mặc Hú vừa nghe, giả vờ giận dỗi hừ một tiếng trong mũi, không vui vẻ gì mà đáp lại: “Tống Duệ, ngươi dám coi thường ta! Ta ngày thường hễ rảnh rỗi là vào núi săn bắn, xương cốt ta cứng cáp lắm, không có yếu ớt như lời ngươi nói đâu.”
Tống Duệ cười đáp lại hắn: “Được thôi, vậy ngày mai cứ xem biểu hiện của ngươi vậy, nhưng ngàn vạn lần đừng đến lúc đó lại kéo chân mọi người nha.”
Mặc Hú nghe xong, không nhịn được mà liếc mắt xem thường, không hài lòng gì mà trừng mắt nhìn Tống Duệ một cái.
Đêm tối buông xuống, Liễu Thanh Nghiên nằm trên giường, tư lự miên man. Nàng thầm nghĩ trong lòng: Năm nay Tết Trung thu và tiệc tân gia tình cờ lại trùng vào một ngày, khiến người ta đầu óc quay cuồng, ngay cả thời gian làm bánh trung thu cũng không có. Tết Trung thu cứ thế lơ là mà trôi qua, thật sự có chút tiếc nuối.
Năm sau nói gì cũng phải sớm chuẩn bị một phen, ăn một cái Tết Trung thu thật náo nhiệt.
Đang nghĩ ngợi nhập tâm, đột nhiên, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Liễu Thanh Nghiên đứng dậy, xỏ dép đi ra mở cửa, nhìn thấy thì ra là Tống Duệ.
Liễu Thanh Nghiên nghiêng người nhường hắn vào nhà, chỉ thấy Tống Duệ thần sắc ngưng trọng, trên mặt tràn vẻ nghiêm nghị mà nói: “Thanh Nghiên, ta có một chuyện quan trọng cần bàn bạc với muội và gia gia, chúng ta qua phòng gia gia nói chuyện đi.”
Liễu Thanh Nghiên hiểu ý mà gật đầu, cùng Tống Duệ đi vào phòng gia gia.
Tống Duệ vừa vào nhà, cũng không vòng vo tam quốc, nói thẳng vào vấn đề: “Lần này Vương Thông Phán chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ cách chủ động ra tay mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta suy đi nghĩ lại, định đi phủ thành một chuyến, điều tra rốt ráo về Vương Thông Phán, đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm ra chứng cứ xác thực, kết tội hắn, để hắn vĩnh viễn không thể gượng dậy.
Chỉ cần hạ bệ được hắn, vậy nhà Triệu Viên Ngoại không còn chỗ dựa, sẽ không có gì đáng sợ nữa, đến lúc đó chúng ta mới có thể thực sự sống một cuộc sống yên ổn, kê cao gối mà ngủ.”
Liễu Thanh Nghiên hai mắt bỗng sáng rực lên, phấn khích nói: “Duệ ca, huynh thật sự nghĩ giống ta!
Huynh đi điều tra chuyện này ta yên tâm, lần trước ta đi phủ thành, nghe được không ít tin đồn về Vương Thông Phán, lát nữa ta sẽ kể hết cho huynh, như vậy huynh điều tra cũng sẽ thuận lợi hơn.
Nhưng mà, cho dù huynh tra được chứng cứ, cũng đừng vội cáo phát hắn, hãy đợi thông báo của ta.
Ta đây còn một bước cờ chưa đi xong, ta muốn hắn vĩnh viễn không thể gượng dậy, c.h.ế.t t.h.ả.m hơn,!”
Tống đại phu đứng một bên, mặt đầy lo lắng nhìn Tống Duệ, dặn dò tha thiết: “Duệ nhi, đi phủ thành nơi lạ nước lạ cái, phải cẩn thận mọi nơi đó, ngàn vạn lần không được để Vương Thông Phán phát hiện, nhất định phải chú ý an toàn của mình, bình an trở về mới tốt.”
Tống Duệ vẻ mặt kiên định, vỗ n.g.ự.c nói: “Gia gia người cứ yên tâm đi, trong lòng ta đã liệu, sáng mai ta sẽ khởi hành.”
Liễu Thanh Nghiên nghe xong, vội vàng quay người vào nhà lấy không ít bạc, nhét vào tay Tống Duệ. Tống Duệ cũng không từ chối, ung dung nhận lấy.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Tống Duệ đã sớm thức dậy, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn, liền vội vã lên đường.
Mặc Hú đi đến bàn ăn, ngoảnh trước ngó sau, không thấy bóng dáng Tống Duệ, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Tống công tử đâu rồi? Sao không thấy hắn đến ăn cơm vậy?”
Tống đại phu hờ hững đáp lời: “Hắn có việc ra ngoài vài ngày.”
Trong lòng Mặc Hú còn thầm vui mừng vì Tống Duệ không có ở nhà, cũng không hỏi thêm nữa.
Bữa sáng là dương châu xào phạn thơm lừng, từng hạt cơm căng mẩy óng ả, kết hợp với dưa chuột trộn thanh mát, ngon miệng, thanh vị giải ngấy.
Sau bữa cơm, cả làng lần lượt kéo đến tụ tập ở lối vào đường lên núi. Ngụy Chiêu cũng dẫn theo vài chàng trai trẻ khỏe đến.
Mọi người náo nhiệt, hùng dũng tiến vào rừng sâu.
Trên đường đi, hễ gặp nấm, Liễu Thanh Nghiên lại dừng bước, kiên nhẫn tỉ mỉ giảng giải cho mọi người cách phân biệt.
Mặc Hú đứng một bên lắng nghe vô cùng chăm chú, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào những cây nấm trong tay Liễu Thanh Nghiên, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Mỗi người đều cõng một cái gùi, vừa lắng tai nghe giảng giải, vừa cẩn thận hái nấm.