Sau khi xem bệnh tình của Vương tiểu thư, Tống đại phu từ tốn nói: “Ừm, Vương tiểu thư và Vương đại nhân trúng cùng một loại độc. Ta thì có cách giải độc này, chẳng qua là…”
Vương phu nhân thấy thần y nói năng ngập ngừng, trong lòng thắt lại, vội hỏi: “Thần y, ngài có điều gì băn khoăn sao? Cứ nói thẳng không sao đâu!”
Tống đại phu khẽ thở dài một tiếng, nói: “Những d.ư.ợ.c liệu cần để giải độc này, không chỉ cần lão phu dùng thủ pháp phức tạp để luyện chế, mà d.ư.ợ.c liệu này còn quý hiếm vô cùng, ngàn vàng khó cầu, trên thị trường căn bản không thể tìm thấy.
Cũng là cơ duyên xảo hợp, lão phu trong tay vừa khéo ngẫu nhiên có được một cây, nhưng chỉ có đúng một cây này thôi. Lão phu vốn còn định giữ lại, để phòng khi bất đắc dĩ cần dùng đến. Cho nên độc này, lão phu thật sự lực bất tòng tâm rồi.”
Vương phu nhân nghe vậy, vội đến mức mồ hôi hạt to như hạt đậu túa ra trên trán, gần như muốn bật khóc, khẩn khoản cầu xin: “Thần y ơi, ngài làm ơn đi, nhất định phải cứu lão gia và nữ nhi nhà ta! Thuốc giải độc này quý giá như vậy, ta nguyện ý dâng tặng điền trang trong tay cho ngài, chỉ cầu ngài đại phát từ bi, cứu giúp họ!”
Tống đại phu lộ vẻ khó xử, bất đắc dĩ nói: “Lão phu muốn điền trang làm gì đây? Ta nào có thông thạo việc nông.”
Vương phu nhân cuống quýt xoay vòng, giọng nghèn nghẹn nói: “Thần y, đây là việc cứu mạng, không thể chậm trễ! Hiện giờ dù thiếp có muốn bán điền trang đổi bạc dâng cho ngài, nhất thời cũng không tìm được người mua, mà việc giải độc bên này lại không thể trì hoãn!”
Dược đồng mắt ngời vẻ thương xót, vội vàng cầu xin thần y: “Sư tổ, người xem phu nhân đây đáng thương biết bao, xin người hãy phát lòng từ bi giúp đỡ họ. Chúng ta cứ nhận điền trang trước đã, sau này từ từ tìm cơ hội bán đi cũng được. Dẫu sao người xưa có câu, cứu một mạng người, hơn xây bảy tháp phù đồ!”
Thần y nghe vậy, khẽ nhíu mày, rồi chậm rãi thở dài một tiếng, giọng điệu hơi bất đắc dĩ nói: “Cũng đành vậy, lão phu đành miễn cưỡng nhận điền trang này. Chỉ là không biết, điền trang này tọa lạc ở đâu? Rốt cuộc có bao nhiêu mẫu ruộng?”
Vương phu nhân vừa nghe, liền vội vàng cười tươi đáp lời: “Thần y ơi, điền trang này nằm ở ngoại ô thành Đông, có tới hai trăm ba mươi mẫu đất lận, hơn nữa đều là lương điền hạng nhất.”
Thần y nghe xong, sắc mặt lập tức hiện lên một tia bất mãn, hơi khinh thường nói: “Mới hai trăm ba mươi mẫu đất thôi ư? Ngươi có biết, t.h.u.ố.c của lão phu đây là thứ quý hiếm vạn vàng khó tìm đó! Chỉ chừng ấy điền địa, lão phu e là đành chịu, các ngươi vẫn nên mời cao minh khác đi.” Nói đoạn, liền phất tay áo, làm ra vẻ sắp sửa rời đi.
Vương phu nhân thấy vậy, lập tức nóng như lửa đốt, vội vàng cất cao giọng kêu: “Thần y xin dừng bước! Thiếp không dám giấu ngài, nhà thiếp ở ngoại ô thành Tây còn có một điền trang khác, cũng tới hai trăm sáu mươi mẫu, đồng dạng cũng là đất tốt hạng nhất. Chỉ cần thần y ngài chịu ra tay cứu chữa lão gia và nữ nhi nhà thiếp, hai điền trang này, thiếp đều xin dâng cả hai tay tặng cho thần y ngài!”
Thần y giả vờ làm ra vẻ cực kỳ khó xử, do dự hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Liễu Thanh Nghiên đứng một bên, nhìn màn biểu diễn xuất sắc của gia gia mình, trong lòng thầm cười trộm, nhịn không được lẩm bẩm: Gia gia diễn như thật quả là tuyệt đỉnh, nếu ở thời hiện đại, e là đã ôm về một giải thưởng lớn rồi.
Nghĩ đoạn, nàng lặng lẽ giơ ngón cái lên ra hiệu cho ông.
Khóe mắt lão già liếc thấy, trên mặt chợt lóe lên một tia đắc ý, nhưng chớp mắt lại đổi thành vẻ nghiêm nghị, chỉnh tề nói: “Ta sẽ châm kim cho họ trước, một bộ châm pháp xuống, độc tố hẳn sẽ được khống chế, họ cũng sẽ tạm thời tỉnh lại. Tuy nhiên, đây chưa phải là giải độc hoàn toàn. Ngoài ra, phiền phu nhân sắp xếp cho chúng ta một gian phòng yên tĩnh, ta cần ở trong đó luyện chế t.h.u.ố.c giải.” Vương phu nhân vội vàng gật đầu đồng ý.
Chỉ thấy thần y thi triển châm pháp thuần thục xong, chưa đầy nửa canh giờ, Vương lão gia và Vương tiểu thư đã từ từ tỉnh lại.
Vương phu nhân thấy vậy, càng thêm tin tưởng thần y, ánh mắt tràn đầy vẻ biết ơn.
Lúc này, thần y mở miệng nói: “Ta cần hai ngày để luyện chế t.h.u.ố.c giải, trong khoảng thời gian này, không ai được phép vào phòng quấy rầy, cơm nước ba bữa cứ đặt ở cửa là được.”
Nói đoạn, Tống đại phu và Liễu Thanh Nghiên cùng nhau ẩn mình trong phòng, trừ những việc ăn uống cần thiết, không hề bước ra khỏi cửa nửa bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai ngày sau, thần y cuối cùng cũng mở cửa phòng. Vương phu nhân đã đứng ở cửa chờ đợi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vừa thấy cửa mở, vội vàng tiến lên, mặt đầy mong chờ hỏi: “Thần y, t.h.u.ố.c giải đã luyện xong chưa ạ?”
“Đã luyện thành. Thế này đi, Vương phu nhân, ngài hãy đi đến nha môn, làm thủ tục sang tên điền trang cho lão phu, đợi khi thủ tục hoàn tất, ta sẽ cho Vương đại nhân và Vương tiểu thư dùng t.h.u.ố.c giải.”
Vương phu nhân nóng lòng cứu người, đâu còn nghĩ được nhiều, lập tức vội vàng mang theo điền khế, cùng thần y đến nha môn, thuận lợi đổi tên điền khế thành “Tống Tu”.
Sau đó, thần y lại không ngừng nghỉ đến phủ Vương thông phán, tự tay cho hai người uống t.h.u.ố.c giải.
Từ đầu đến cuối, Vương phu nhân toàn tâm toàn ý đều lo lắng cho sự an nguy của lão gia và nữ nhi nhà mình, hoàn toàn không hề nhớ đến nhân vật Triệu di nương này.
Mà Vương đại nhân bản thân còn lo mạng sống, tự thân còn chưa lo nổi, lại đâu còn tâm trí mà nghĩ đến Triệu di nương.
Đáng thương thay cho Triệu di nương kia, năm ngày sau liền cô quạnh bệnh mà qua đời.
Vừa chữa khỏi cho Vương thông phán và Vương tiểu thư xong, hai người thần y vừa chân trước về đến khách điếm, chân sau đã thấy một người trông như quản gia, bước chân vội vã, thần sắc hoảng loạn chạy đến cầu cứu.
Hỏi han một hồi mới biết, thì ra là người nhà Triệu viên ngoại ở trấn Thanh Thủy.
Gà Mái Leo Núi
Nói rằng Triệu viên ngoại và nhi tử hắn không hiểu sao đều hôn mê bất tỉnh, nghe danh thần y, đặc biệt nóng lòng chạy đến, mời thần y đến chữa trị.
Liễu Thanh Nghiên trong lòng hiểu rõ, Triệu viên ngoại trúng độc, tuy mấy ngày nay sẽ phát tác, nhưng nhất thời cũng chưa đến mức nguy hiểm tính mạng.
Vị thần y kia ngồi vững vàng trong xe ngựa, phu xe vung roi thúc ngựa, một đường phi nước đại hướng về trấn Thanh Thủy.
Trong xe ngựa, Liễu Thanh Nghiên mắt đầy xót xa nhìn gia gia , thỉnh thoảng lại kéo ông vào không gian, cho ông ăn chút trái cây mọng nước, để ông có thể nghỉ ngơi giải tỏa mệt mỏi.
Cuối cùng cũng đến nhà Triệu viên ngoại. Chỉ thấy Triệu viên ngoại và nhi tử hắn nằm thẳng đơ trên giường, đều hôn mê bất tỉnh.
Thần y nhíu mày, trong lòng đã có tính toán, lập tức làm theo cách cũ.
Một phen thao tác xong, thuận lợi lấy được điền khế điền trang. Nhưng điền trang này chỉ có một chỗ, thần y hơi suy nghĩ, lại mở miệng đòi thêm tiệm t.h.u.ố.c và tiệm lương thực.
Đợi khi Triệu viên ngoại và Triệu công tử uống t.h.u.ố.c giải, đôi mắt vốn nhắm nghiền dần dần có động tĩnh, bệnh tình cũng dần chuyển biến tốt đẹp.
Tuy nhiên, ai có thể ngờ, vị thần y và d.ư.ợ.c đồng này sau khi chữa khỏi cho Triệu viên ngoại, liền như bốc hơi khỏi nhân gian, chớp mắt đã không còn dấu vết, cứ như thể chưa từng xuất hiện trên thế gian này vậy.
Bàn về Tống đại phu và Liễu Thanh Nghiên, hai người thuê một chiếc xe ngựa về nhà.