Đám trẻ ăn xong bánh trôi nước, tay cầm kẹo hồ lô, tung tăng đi tiếp.
Lại nhìn Liễu Thanh Nghiên, nàng khoác một bộ cẩm bào màu trắng ánh trăng, tà váy nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi bước chân, tựa như những áng mây bồng bềnh trong gió.
Bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng cổ lông màu hồng nhạt, chiếc cổ áo lông xù càng làm tôn lên làn da trắng nõn của nàng.
Gà Mái Leo Núi
Giữa mái tóc điểm xuyết một chiếc trâm cài tóc hình hoa mai nhỏ nhắn tinh xảo, chiếc trâm mai đó lấp lánh dưới ánh đèn, càng thêm vài phần khí chất thanh thoát thoát tục.
Kiểu tóc và trâm cài này, đều là do Trương Ánh Tuyết khéo léo giúp nàng vấn và đeo lên.
Liễu Thanh Nghiên cũng là lần đầu tiên đi ngắm hội đèn cổ đại này, trong mắt nàng đầy vẻ mới lạ.
Bên cạnh, Tống Duệ khoác áo dài màu lam nhạt, dáng người cao ráo, anh khí bức người.
Chàng bảo vệ chặt chẽ bên cạnh các đệ muội, mắt luôn chú ý đến đám đông xung quanh, sợ rằng một chút lơ là, mọi người sẽ lạc nhau.
Đám trẻ lúc này sự tò mò hoàn toàn bị khơi dậy, chốc chốc lại xúm lại trước đèn hoa này, tỉ mỉ ngắm nghía;
Chốc chốc lại chạy đến quầy bán đồ chơi nhỏ kia, đưa tay sờ món này, chạm món kia.
Liễu Thanh Nghiên nhìn dáng vẻ hoạt bát của đám trẻ, không kìm được mà dặn dò: “Các đệ muội, nhất định phải bám sát bên cạnh người lớn, ngàn vạn lần không được chạy lung tung, biết chưa?”
Đám trẻ đồng thanh giòn giã đáp: “Chúng con biết rồi, tỷ!”
Đang đi, Liễu Thanh Nghiên chợt mắt sáng bừng, nhìn thấy không xa có người đoán đèn đố chữ. Nàng lập tức có hứng thú, kéo Tống Duệ tò mò đi tới.
Ông chủ đèn hoa thấy có người đến, lập tức cất cao giọng hô: “Có ai nguyện ý đến thử đoán đèn đố chữ không, nếu có thể đoán đúng hết tất cả các câu đố, chiếc đèn hoa mẫu đơn đẹp nhất này sẽ thuộc về người đó! Ai đến trước nào?”
Lời vừa dứt, liền có một nam nhân sải bước đi thẳng tới, tự tin nói: “Ta đến!”
Ông chủ khẽ cười, đưa ra câu đố: “Một người một cái miệng, dưới miệng mọc một tay, đ.á.n.h một chữ.”
Đây là câu đố chữ. Chữ đầu tiên thì đơn giản, là chữ “Ná”, nhưng chữ thứ hai kia, người đàn ông đó thật sự không thể trả lời được.
Tống Duệ quay đầu, cười hỏi Liễu Thanh Nghiên bên cạnh: “Thanh Nghiên, nàng có muốn chiếc chiếc đèn hoa mẫu đơn đẹp kia không?”
Mắt Liễu Thanh Nghiên sáng bừng lên, vội vàng gật đầu, hưng phấn nói: “Muốn chứ, đương nhiên muốn! Chàng muốn đi đoán đèn đố chữ sao?”
“Nếu nàng muốn, ta sẽ nguyện ý thử một lần.” Tống Duệ cưng chiều cười một tiếng, nắm lấy cổ tay Liễu Thanh Nghiên, sải bước thẳng tiến về phía trước.
Hai người đi tới trước quầy đèn đố chữ, Tống Duệ tự tin nói với ông chủ: “Ông chủ, ta muốn thử.”
Ông chủ khẽ cười, liền đưa ra câu đố: “Tựa lan can, Đông quân đi rồi. Thoáng chốc, hồng nhật tây trầm. Đèn chớp chớp, người chẳng thấy. Buồn mê man, chuyện cười vô tâm. Đánh một chữ.”
Tống Duệ khẽ nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau, trong mắt xẹt qua một tia kiên định, nói: “Đáp án này hẳn là chữ ‘Môn’.”
Trong mắt ông chủ lóe lên một tia tán thưởng, tiếp đó lại ra câu đố: “Thân mặc bát quái, chân đạp đinh ba, mắt tiêu hồ, đuôi dùi. Đánh một loài vật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Duệ cúi đầu suy nghĩ chốc lát, ngẩng đầu lên, khẳng định nói: “Đây là con rùa.”
Mấy câu đố chữ sau đó, đều không làm khó được Tống Duệ, chàng lần lượt dễ dàng trả lời đúng.
Ông chủ không khỏi giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: “Vị công tử này quả là tài mạo song toàn, phong thái như ngọc thụ lâm phong, lại còn thông tuệ hơn người! Chúc mừng công tử, đã trả lời đúng hết! Chiếc đèn hoa mẫu đơn này xin tặng cho công tử, hãy mang đi tặng cho cô nương mà công tử yêu mến đi, chắc chắn nàng sẽ hoan hỷ.”
Tống Duệ cười tiếp nhận đèn hoa, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Liễu Thanh Nghiên, ôn nhu nói: “Thanh Nghiên, tặng nàng.”
Liễu Thanh Nghiên vui mừng khôn xiết, hai tay đón lấy chiếc đèn hoa cổ kính này, mắt chăm chú nhìn vào đèn hoa, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui, căn bản không nghe thấy ông chủ nói gì.
Nhưng ngay lúc hân hoan này, chỉ thấy Lưu Quân với vẻ mặt lo lắng, bước chân vội vã chạy tới.
Lưu Quân là một trong những hạ nhân đắc lực có võ công trong nhà, lúc này hắn lòng nóng như lửa đốt, thở hổn hển nói: “Đại tiểu thư, Duệ công tử, có chuyện không hay rồi, Như tiểu thư và Ý tiểu thư không thấy đâu nữa!”
Sắc mặt Liễu Thanh Nghiên lập tức thay đổi lớn, thần sắc căng thẳng, vội vàng hỏi: “Mất tích ở đâu? Mau nói đi! Chúng ta mau chóng đi tìm người!”
Lưu Quân thở dốc, vội vàng đáp: “Chính là ở chỗ múa lân đằng kia. Hai tiểu thư đang xem rất say sưa, bỗng nhiên từ miệng lân ‘phù’ một tiếng phun ra một luồng khói đặc, khói đó lại vừa đặc vừa sặc người, đợi đến khi khói tan dần, hai vị tiểu thư cứ thế biến mất không còn dấu vết!”
Liễu Thanh Nghiên quyết đoán, thần sắc nghiêm nghị phân phó: “Ánh Tuyết, ngươi lập tức đưa các công tử tiểu thư khác về khách điếm, trên đường đi nhất định phải hết sức cảnh giác, bảo vệ tốt cho họ.”
“Liễu Phúc, Liễu Vận, Thanh Dật hai ngươi chăm sóc tốt cho các đệ muội, tuyệt đối đừng để xảy ra sai sót gì.”
Liễu Phúc, Liễu Vận đồng thanh đáp: “Tỷ ơi, chúng ta biết rồi, tỷ nhất định phải đưa tiểu Như và tiểu Ý bình an trở về nhé!”
Liễu Thanh Nghiên cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi: “Yên tâm đi, tỷ và Duệ ca nhất định sẽ tìm được hai muội ấy về.”
Tống Duệ nhíu mày, nói: “Ta đi lên đỉnh lầu xem xét tình hình trước, nói không chừng có thể phát hiện ra điều gì đó.”
Tuy nhiên, hiện trường hội đèn người đông như mắc cửi, vai kề vai chen chúc, các loại đèn hoa rực rỡ và trang trí lộng lẫy chất chồng, che kín tầm nhìn. Chàng đã tốn rất nhiều công sức, nhưng lại không phát hiện bất kỳ manh mối hữu ích nào.
Liễu Thanh Nghiên thì ở lại chỗ múa lân, lần lượt cẩn thận hỏi thăm tình hình từ các tiểu thương và khán giả xung quanh. Bộ da lân vẫn còn vứt trên đất, nhưng người thì không thấy đâu.
Nàng đi đến trước một tiểu thương, khách khí nói: “Làm phiền ông, vừa nãy sau khi con lân kia đột nhiên phun lửa nhả khói, ông có thấy hai cô bé nào không? Một bé 8 tuổi, một bé 9 tuổi, đều mặc quần áo tươi sáng đẹp mắt.”
Vị tiểu thương đó lắc đầu bất lực, xòe tay ra nói: “Cô nương này, người đông quá, mắt ta cũng hoa hết cả rồi, không nhìn thấy gì cả.”
Liễu Thanh Nghiên không nản lòng, liên tiếp hỏi rất nhiều người, nhưng nhận được đa phần là những câu trả lời đáng thất vọng như “không chú ý”, “không rõ”.
Mấy người dựa vào một vài manh mối mơ hồ, vội vàng đến một nhà kho bỏ hoang ở phía bắc thành kiểm tra.
Chỉ thấy cửa kho đóng chặt, xung quanh một mảnh tĩnh mịch. Mọi người cẩn thận đẩy cửa vào, nhìn vào bên trong, căn phòng trống rỗng, ngoài một ít đồ tạp cũ nát, căn bản không thấy bóng dáng hai cô bé đâu.
Họ lại nghe nói một con hẻm ở phía nam thành thường có côn đồ lui tới, nghĩ rằng có lẽ có thể tìm được manh mối từ đó, thế là không ngừng nghỉ mà chạy tới.
Nhưng con hẻm đó cá rồng lẫn lộn, đủ hạng người ra ra vào vào, khi mọi người hỏi thăm, những người đó hoặc là né tránh không trả lời, hoặc là cố ý làm khó dễ, vẻ mặt đầy chế giễu.
Mãi mới gặp được một lão giả trông có vẻ hiền lành, lão giả do dự một lát, hàm hồ nói: “Hình như có thấy mấy gương mặt lạ xuất hiện. Ai da, nhưng lúc đó là ban đêm, ánh sáng lại không tốt, chi tiết cụ thể ta thật sự không nhìn rõ được.”