Đoạn Tuyệt Thân Tộc: Ta Dẫn Đệ Muội Điền Viên Phát Tài

Chương 196



Vương công công khóc rồi

Tử Vân Anh không cần tỉ mỉ cắt tỉa, cũng không cần khéo léo lấy lòng, cứ thế trải rộng sự phồn thịnh và tự do của sinh mệnh khắp cánh đồng, vươn mình trong gió, lay động trong mưa.

Tự nhiên mà thuần khiết nở rộ vẻ đẹp thuộc về chính mình.

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Vương công công bị những đóa hoa cuốn hút sâu sắc, trong lòng tự nhiên dâng lên một nỗi niềm ghen tỵ, không kìm được khẽ thở dài, cảm khái vô vàn.

“Người sống một đời này, đôi khi, còn chẳng thể bằng những đóa hoa này sống phóng khoáng tự do.

Gà Mái Leo Núi

Nàng xem những đóa hoa này, chúng vô ưu vô lo, tự do sinh trưởng giữa đất trời, không chút ngần ngại khoe sắc vẻ đẹp độc đáo của riêng mình.

Liễu cô nương, quả thực là nhờ có nàng, ta mới có diễm phúc được chiêm ngưỡng cảnh đẹp nhường này.

Cũng chỉ có lúc này, ta mới thật sự cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, bao nhiêu năm qua, chưa từng có cảm giác thư thái toàn thân tâm đến vậy.

Nàng có thể tìm cho ta một chiếc ghế không? Ta chỉ muốn ở đây, tự mình yên tĩnh một lát.” Vương công công nhẹ giọng nói.

Liễu Thanh Nghiên vội vàng đáp: “Được ạ, Vương công công, ta sẽ sai người mang đến ngay cho người.”

Liễu Thanh Nghiên trong lòng thực ra hiểu rõ, làm thái giám trong hoàng cung, cuộc sống không hề dễ dàng.

Mỗi người trong cung đều sống trong sợ hãi, mỗi ngày đều như giẫm trên băng mỏng, chỉ cần lơ là một chút, nói sai một câu, có thể chọc giận chủ tử long trời lở đất, đ.á.n.h mắng còn là nhẹ, không chừng cả mạng nhỏ cũng phải mất.

Việc tìm được khoảnh khắc thoải mái, dễ chịu ở đây thực sự quá đỗi hiếm có. Vừa nói, Liễu Thanh Nghiên và những người khác từ từ đi xa.

Chỉ còn lại một mình Vương công công, thảnh thơi nằm trên ghế, xung quanh là biển hoa Tử Vân Anh như mộng ảo.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, toàn tâm chìm đắm trong sự yên bình hiếm có này, đầu mũi vương vấn hương hoa thoang thoảng, dường như cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.

Không khí tĩnh mịch này, tựa như một bàn tay vô hình, nhẹ nhàng khơi gợi những ký ức đã phong kín bấy lâu tận sâu trong đáy lòng hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhớ lại năm xưa, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám non nớt, bất lực, trong chốn cung tường sâu thẳm ấy, ngày ngày chịu đựng sự bắt nạt của người khác. Thường xuyên không đủ ăn đủ mặc, thế nhưng dù vậy, hắn vẫn nghiến răng, một đường lăn lộn, liều mạng trèo lên, mãi mới ngồi được vào vị trí Cai Mua Quản Sự như bây giờ.

Thế nhưng, sự gian truân trên chặng đường này, có ai thấu hiểu cho được? Nỗi cay đắng khổ cực ấy, chỉ mình hắn là người rõ nhất. Vừa nghĩ vừa nghĩ, vành mắt Vương công công dần ướt lệ, nước mắt không kìm được tuôn trào.

Khi ở trong cung, dù trong lòng có uất ức đến mấy cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ đến khoảnh khắc này, giữa biển hoa không người quấy nhiễu này, hắn mới thực sự cảm nhận được hương vị của tự do. Hắn tha thiết biết bao, được cứ thế an hưởng quãng đời còn lại nơi điền trang tĩnh mịch này, mỗi ngày chìm vào giấc ngủ bên hương hoa, thức giấc đón ánh ban mai, đó hẳn sẽ là những tháng ngày tuyệt vời đến nhường nào.

Nhưng hắn hiểu rõ trong lòng, rốt cuộc đây cũng chỉ là một giấc mộng đẹp xa vời mà thôi. Ngày mai, hắn phải thu xếp hành lý, trở về hoàng cung đầy rẫy quy củ đến ngạt thở kia. Tuy rằng hiện giờ hắn thân là Cai Mua Quản Sự, trong tay cũng có chút bổng lộc, tiền tài thì không thiếu. Nhưng đối với hắn mà nói, dẫu có bao nhiêu bạc nữa thì có ích gì đây?

Hắn trên đời này không thân không thích, cũng chẳng có hậu duệ, đợi đến ngày hai chân duỗi thẳng, bao nhiêu tài phú cũng chỉ là phù du, một văn cũng không mang theo được. Chi bằng nhân lúc này, hãy tận hưởng cho thỏa thích mỹ vị rượu ngon trên đời, (còn về mỹ nữ thì thôi vậy), và nữa là cảnh đẹp như tranh này, có thể nhìn thêm một lần là quý một lần. Đời người tại thế, chẳng phải chỉ mong cầu áo cơm nhà cửa, ăn uống vui chơi sao, có thể thoải mái tận hưởng một ngày, coi như là lời được một ngày. Những kẻ vô căn như bọn họ, không nơi nương tựa, không hy vọng, thì cũng chỉ có thể sống qua ngày, sớm đã chẳng còn mục tiêu và động lực phấn đấu.

Liễu Thanh Nghiên đã dẫn hắn thưởng thức mỹ vị, rượu ngon, còn để hắn chiêm ngưỡng biển hoa đẹp đến nao lòng như vậy. Bất kể Liễu Thanh Nghiên làm vậy là đơn thuần muốn lấy lòng hắn, hay có dụng ý khác, tình nghĩa này, hắn đều khắc sâu trong lòng.

Liễu Thanh Nghiên có lẽ cũng không thể ngờ, nàng chỉ vô tình dẫn Vương công công đến xem biển hoa một lần, lại chiếm một vị trí quan trọng đến vậy trong lòng Vương công công.

Vương công công đã ở lại biển hoa tử vân anh suốt cả một ngày. Khi mặt trời dần ngả về Tây, hắn vẫn đầy hứng thú ngắm nhìn những người nuôi ong lấy mật, ánh mắt tràn ngập sự hiếu kỳ. Liễu Thanh Nghiên lấy mấy hũ mật ong tươi, cẩn thận gói ghém cho Vương công công mang theo. Đến khi Vương công công sắp rời đi, Liễu Thanh Nghiên lại lấy ra một bình Linh Tuyền Thủy, nhét vào tay Vương công công, ân cần nói: “Công công, bình t.h.u.ố.c này rất tốt cho thân thể, do ta tự điều chế, ngài hãy mang về điều dưỡng thân thể.”

Vương công công cảm động vô cùng, đợi sau khi uống Linh Tuyền Thủy, những căn bệnh cũ giày vò hắn bao năm qua, lại kỳ diệu thay, đều khỏi hẳn! Kể từ đó, trong lòng Vương công công luôn ghi nhớ ân tình của Liễu Thanh Nghiên, nơi nào cũng che chở giúp đỡ nàng, đây đều là chuyện sau này.

Tiễn Vương công công đi, Liễu Thanh Nghiên không chậm trễ một khắc, lập tức quay người đi đến tiêu cục. Sau một hồi thương lượng với các tiêu sư, thuê đủ nhân sự, nàng liền ráo riết sắp xếp chuyện giao hàng cho hoàng cung. Nàng định để Triệu Toàn dẫn tám hạ nhân thân thể cường tráng, biết võ công đi kinh thành giao hàng.

Mọi việc sắp xếp ổn thỏa, Liễu Thanh Nghiên đứng đó, trong đầu chợt lóe lên một ý: biển hoa đẹp thế này, nếu chỉ một mình mình thưởng thức thì thật đáng tiếc, phải để nhiều người hơn được chiêm ngưỡng cảnh đẹp này mới phải. Vừa nghĩ vậy, nàng liền nhớ đến gia đình Điền đại nhân. Thế là, nàng dẫn theo Trương Ánh Tuyết, hăm hở đi đến nhà Điền đại nhân.

Đến Điền phủ, chỉ có Điền phu nhân và Điền tiểu thư ở nhà. Hai mẹ con vừa thấy Liễu Thanh Nghiên, mắt liền sáng bừng. Điền phu nhân mặt đầy ý cười, vội vàng chào hỏi: “Liễu cô nương, mau vào ngồi, đã bao ngày không gặp cô rồi!” Điền tiểu thư càng thêm thân mật, nhảy nhót chạy đến: “Thanh Nghiên tỷ tỷ, Yên Nhi nhớ tỷ lắm!”

Liễu Thanh Nghiên cười đáp: “Điền phu nhân, Điền tiểu thư, ta cũng nhớ hai người lắm, chỉ là dạo này bận rộn đến mức chân không chạm đất. Lần này ta đến là muốn mời hai người đến điền trang nhà ta thưởng hoa. Hai điền trang ngoại ô thành của nhà ta đều trồng tử vân anh, giờ hoa nở rộ rất đẹp, từng mảng lớn, trông cứ như tiên cảnh vậy, đẹp lắm! Đến lúc đó chúng ta vừa thưởng hoa, lại còn có thể mang chút mật ong tươi về.”

Điền Yên Nhi nghe xong, mắt sáng rực, phấn khích đến mức vỗ tay liên hồi: “Nương, con muốn đi, con muốn đi thưởng hoa!” Điền phu nhân cũng cười gật đầu: “Được thôi, đợi tối cha và các ca ca của con về, chúng ta cùng bàn xem ngày nào đi, họ phải rảnh rỗi mới được.”

“Liễu cô nương, cô thật có lòng quá, đa tạ đa tạ. À đúng rồi, Liễu cô nương lần này cô định ở lại Thuận Thiên phủ mấy ngày vậy?”

Liễu Thanh Nghiên nói: “Điền phu nhân, ta cũng chỉ ở lại bốn năm ngày thôi. Hai người định ngày nào đi thưởng hoa, xin phiền phái người báo cho ta một tiếng. Mấy ngày nay ta sẽ bận rộn ở Chân Vị Phường hoặc Lượng Y Phường, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho tiện.”