Chỉ nghe nàng ta nói: "Nương, mấy cái tiểu tiện hóa này giỏi lười biếng trốn việc nhất, Tam Nha còn trộm trứng gà nữa chứ.
Nương, người phải dạy dỗ thật tốt mấy đứa này, nếu không, sau này chẳng biết còn trộm cái gì nữa, nếu trộm tiền của người thì biết làm sao?"
Tam Nha vừa nghe lời này, vội vàng mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tỷ tỷ, ta thật sự không trộm trứng gà."
Liễu Thanh Nghiên đau lòng đưa tay xoa xoa đầu Tam Nha, nhẹ giọng an ủi: "Tỷ tỷ tin muội, Tam Nha nhất định sẽ không trộm trứng gà."
"Các ngươi đều nghe thấy rồi chứ? Tam Nha căn bản không trộm trứng gà, hôm nay lão thái thái đã quyết tâm muốn đánh c.h.ế.t ba tỷ muội chúng ta rồi! Chi bằng chúng ta mời trưởng thôn gia gia đến phân xử, thế nào?"
"Nhị Hổ, con mau đi mời trưởng thôn gia gia đến phân xử, nhanh lên!"
Nhị Hổ ngoan ngoãn gật đầu, vắt chân lên cổ chạy ra ngoài. Lúc này, bên ngoài sân đã có một số thôn dân lục tục kéo đến, đều đang rón rén nhìn vào hóng chuyện.
Trong sân, tiếng khóc của hai đứa trẻ vang trời, mọi người đều biết lão thái thái nhà họ Liễu đối xử không tốt với nhà nhị phòng, cuộc sống của mấy đứa trẻ vô cùng khó khăn.
Nhưng đây là việc nhà người ta, người ngoài khó lòng xen vào, hễ có ai nói giúp bọn trẻ, liền bị lão thái thái một câu chặn họng: "Ngươi xót thì mau dẫn về nuôi đi, chuyện nhà ta các ngươi quản được chắc?"
Sau này cũng không ai nói thêm gì nữa, thời buổi này nhà nào cũng khó khăn, ai mà có thể đem mấy đứa trẻ về nhà mình nuôi chứ, ngay cả mấy miệng ăn nhà mình còn chẳng biết nuôi thế nào đây.
Liễu Thanh Nghiên bảo Nhị Hổ đi mời trưởng thôn, lão thái thái sốt ruột, lại mắng: "Cái tiện tỳ nhỏ này, gan to bằng trời rồi, còn dám mời trưởng thôn, đây là việc nhà họ Liễu của ta, người khác đừng hòng xen vào."
Vừa nói liền đưa tay muốn kéo Liễu Thanh Nghiên dậy. Liễu Thanh Nghiên đầu óc choáng váng, hơn nữa giờ nàng còn chưa thể đứng dậy, phải đợi trưởng thôn đến.
Phụ nhân đang đứng xem bên cạnh đứng ra nói: "Đại Nha đầu đầy máu, nàng ấy có đứng dậy nổi không? Mau mời đại phu đến xem cho Đại Nha đi."
"Mời đại phu làm gì, tiện mệnh một đời, nông dân chúng ta ai mà chẳng có lúc vấp ngã va chạm, qua hai ngày là khỏi thôi."
Lão thái thái nhà họ Liễu thấy người vây quanh bên ngoài sân càng ngày càng đông, cũng không tiện mặt mọi người mà tiếp tục mắng chửi ba đứa trẻ.
Chẳng mấy chốc, Nhị Hổ liền dẫn theo trưởng thôn gia gia đến.
Liễu Thanh Nghiên tự véo vào cánh tay mình một cái, lại dụi mắt hai cái, nước mắt tức thì tuôn rơi.
Nàng cũng không biết kỹ năng diễn xuất của mình đã tốt đến mức nào, có lẽ cũng có cảm xúc của nguyên chủ ở trong đó.
Nàng khóc lóc nói: "Lão thái thái, người đừng đánh nữa, đừng đánh ba tỷ muội chúng ta mà, chúng ta mỗi ngày đều thật thà làm việc, người không thể đánh c.h.ế.t chúng ta đâu."
Vừa nói, nàng vừa lấy m.á.u sau gáy xoa lên mặt và người.
Trưởng thôn vừa vào sân nhìn thấy cảnh tượng Liễu Đại Nha mặt mũi toàn thân dính đầy máu, sợ đến mức kêu lên một tiếng, thầm nghĩ lão thái thái nhà họ Liễu này thật quá độc ác, đánh tôn nữ mình thành ra thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lập tức nghiêm giọng quát: "tẩu tử nhà họ Liễu, đây là tôn nữ ruột của tỷ, sao tỷ có thể đánh nó thành ra thế này chứ?Tỷ muốn lấy mạng nó sao? Có ai làm lão thái thái như tỷ không?"
Lão thái thái nhà họ Liễu hung ác lườm Liễu Thanh Nghiên một cái, thấy nàng chỉ trong chốc lát mặt đã đầy máu, vội vàng giải thích với trưởng thôn: "Trưởng thôn, không phải ta đánh, nàng ta tự mình không cẩn thận ngã đập vào đá thôi, không liên quan gì đến ta đâu!"
Liễu Thanh Nghiên bò tới, ôm lấy chân nãi nãi Liễu mà khóc nấc: “Nãi nãi, cầu xin bà đừng đánh con và các đệ muội nữa, chúng con xin hứa sẽ cố gắng làm việc mỗi ngày. Trứng gà không phải Tam Nha lấy, con thấy là Tam Trụ lấy đó. Tam Nha không dám ăn trộm trứng đâu, xin bà hãy tha cho chúng con, cầu xin bà mà, nãi nãi!”
Tam Nha và Nhị Hổ cũng òa khóc theo, miệng không ngừng nói: “Đừng đánh tỷ tỷ, đừng đánh chúng con nữa!”
Tiếng khóc của ba đứa trẻ, cùng với bộ dạng quần áo rách rưới, mặt vàng vọt gầy gò của chúng, và m.á.u me khắp mặt mũi, thân thể Liễu Thanh Nghiên, khiến trưởng thôn và dân làng ai nấy đều động lòng trắc ẩn.
Vài người phụ nữ lau nước mắt, nhao nhao đứng ra lên án nãi nãi Liễu. “Đấy mà bảo không đánh à, đứa bé này suýt bị bà lão ngươi đánh c.h.ế.t rồi! Bình thường ta thấy ngươi toàn đánh mắng lũ trẻ, nếu chúng nó thật sự không hiểu chuyện thì đánh vào m.ô.n.g mấy cái, dọa dẫm chút là được rồi, sao lại có thể đánh vào đầu chứ?”
“Phải đó, ngươi đây là muốn đánh c.h.ế.t chúng nó sao? Cha mẹ chúng nó ở dưới suối vàng mà biết ngươi ngược đãi mấy đứa trẻ như vậy, chẳng phải sẽ trở về tìm ngươi tính sổ sao?”
“Lòng dạ ngươi cũng quá độc ác rồi, đây là tôn nữ ruột của ngươi đó, sao ngươi nỡ ra tay chứ? Ngươi xem kìa, m.á.u vẫn còn chảy ra đó!” Dân làng kẻ một lời, người một câu nói.
Trưởng thôn cũng nói: “Liễu tẩu, đầu Đại Nha vẫn còn chảy m.á.u đó, mau mời đại phu đến xem đi. Đánh thành ra nông nỗi này rồi, ngươi còn dám nói không phải ngươi đánh sao?”
Nãi nãi Liễu vội vàng biện minh: “Thật sự không phải ta đánh mà, đây là tôn nữ, tôn nhi ruột của ta, ta có thể dùng sức đánh chúng sao? Bình thường ta cũng chỉ hù dọa chúng một chút thôi, trẻ con không nghe lời thì nói bậy nói bạ chút thôi mà.”
Liễu Thanh Nghiên vén tay áo rách rưới lên cho mọi người xem, bên trên là từng mảng vết xanh tím. Nhị Hổ và Tam Nha cũng vén tay áo lên cho mọi người nhìn.
Liễu Thanh Nghiên nói: “Trưởng thôn gia gia, các thúc thúc, các thẩm thẩm, các bá bá, các bá nương, các gia gia, các nãi nãi, mọi người xem vết thương trên người chúng con thì sẽ rõ. Đây đều là do nãi nãi, đại bá, đại bá nương, và cả Đại Trụ, Nhị Trụ, Tam Trụ đánh đó, nãi nãi đánh nhiều nhất, ngày nào cũng đánh chúng con, hôm nay lại còn muốn đánh c.h.ế.t con. Con thật sự không biết, Ba tỷ muội chúng con cứ thế này thì còn sống được mấy ngày nữa cũng không chừng.”
Nói xong, Ba tỷ muội ôm nhau lại khóc rống lên. Tiếng khóc khiến lòng trưởng thôn càng thêm nặng trĩu.
Trưởng thôn tức phụ cũng rưng rưng nước mắt: “Lão gia, chuyện này không thể không quản đâu, nếu thật sự xảy ra án mạng thì hối không kịp. Mấy đứa trẻ này thật đáng thương, không cha không mẹ, còn bị chính nãi nãi cùng cả nhà ức hiếp. Trước tiên hãy mời đại phu đến xem cho Đại Nha đi, đầu nó vẫn còn chảy m.á.u đó.”
Lúc này, nãi nãi Liễu bất đắc dĩ, đành phải sai Nhị Trụ đi mời Tống đại phu, vị đại phu duy nhất trong thôn.
Liễu Thanh Nghiên thấy thời cơ đã chín muồi, bèn thút thít nói: “Trưởng thôn gia gia, con nghĩ chi bằng con dẫn theo đệ muội phân gia đoạn thân đi. Ở trong cái nhà như thế này, con e rằng Ba tỷ muội chúng con không sống nổi mấy ngày nữa đâu.”
Trưởng thôn nói: “Ba tỷ muội các con vẫn còn là trẻ con mà, phân gia đoạn thân rồi thì càng không có ai trông nom.”
“Trưởng thôn gia gia, hôm nay náo loạn như thế này, đợi mọi người đi rồi, Ba tỷ muội chúng con còn không biết sẽ bị nãi nãi và bọn họ đánh đập thế nào nữa. Có lẽ hai hôm nữa, Trưởng thôn gia gia, Bà Lý và mọi người nhìn thấy sẽ là t.h.i t.h.ể của Ba tỷ muội chúng con rồi.”
Trưởng thôn suy nghĩ một lát, cảm thấy Đại Nha nói có lý, liền nói: “Được rồi, vậy Liễu tẩu xem đi, cả nhà ngươi đều không ưa mấy đứa trẻ này, chi bằng dứt khoát phân chúng nó ra, đoạn tuyệt quan hệ đi thôi.”
Gà Mái Leo Núi
Trưởng thôn tức phụ cũng nói: “Đúng vậy, dù sao các ngươi cũng không thích mấy đứa trẻ này, lại ghét bỏ chúng nó tốn lương thực, vậy thì dứt khoát phân ra đi. Sau này không còn liên quan gì nữa, các ngươi cũng đỡ phải trông thấy mà phiền lòng.”