Khi dùng bữa, lão gia tử cười đến híp cả mắt, tâm tình vừa tốt, không kìm được mà ăn thêm nửa bát cơm.
Bọn trẻ thì càng vây quanh Liễu Thanh Nghiên, mắt lấp lánh, tràn đầy tò mò với những món đồ mới lạ nàng mang về, líu lo như một bầy chim nhỏ vui vẻ.
Liễu Thanh Nghiên còn mua hai bộ y phục mang đậm phong cách dị vực, một bộ nam trang, một bộ nữ trang, đều được chọn theo kích cỡ của nàng.
Nàng thầm nghĩ, những bộ y phục này ngày thường ở Thuận Thiên phủ cũng không thể mặc ra ngoài, mua nhiều thật sự không có tác dụng gì, chỉ đơn thuần muốn cho người nhà mở mang tầm mắt, cảm nhận một phong tục tập quán khác biệt.
Lúc này, Lý Mãnh cũng đang ở nhà, đứng ngóng chờ Liễu Thanh Nghiên trở về để cùng đi thu hoạch khoai lang.
Vừa thấy Liễu Thanh Nghiên, nàng ta vội nói: “Đại tiểu thư, khoai lang đã đến lúc thu hoạch rồi!”
Liễu Thanh Nghiên đáp: “Ta biết rồi, suốt chặng đường vội vã, cuối cùng cũng kịp lúc. Ngày kia chúng ta sẽ bắt tay vào thu hoạch. Ta sẽ gửi thư cho Điền đại nhân và Thẩm đại nhân để báo cho họ một tiếng.”
Gà Mái Leo Núi
Ngày hôm sau, Tiểu Ngọc đến tìm Liễu Thanh Nghiên. Nàng ta hôm qua đã thấy Liễu Thanh Nghiên trở về, nghĩ bụng nhà người ta vừa đoàn tụ, chắc chắn phải quấn quýt thân mật, nên mới đợi đến ngày thứ hai mới đến.
Vừa nhìn thấy Liễu Thanh Nghiên, Tiểu Ngọc liền hưng phấn kêu lên: “Thanh Nghiên, muội cuối cùng cũng trở về rồi! Lần này muội đi lâu như vậy, ta nhớ muội c.h.ế.t đi được!”
Liễu Thanh Nghiên cười đáp: “Tiểu Ngọc, tỷ đến thật đúng lúc, ta còn đang định lát nữa sẽ sang nhà tỷ đấy.
Tỷ xem, đây là những món đồ chơi nhỏ ta mua ở Giang Châu phủ, đặc biệt mang về cho Ba tỷ muội tỷ đấy, mau mau xem có thích không.”
Mắt Tiểu Ngọc lập tức sáng lên, vội vàng đón lấy, kinh ngạc nói: “Ôi chao, Thanh Nghiên, ta biết muội là tốt nhất mà! Món đồ này thật đẹp, ta rất thích, cảm ơn muội!”
Liễu Thanh Nghiên cười vỗ vai Tiểu Ngọc: “Với ta còn khách khí gì chứ, chúng ta là ai với ai chứ! Đúng rồi, nhà tỷ có đậu xanh hoặc đậu nành không?”
Tiểu Ngọc vội vàng gật đầu: “Có chứ, muội cần bao nhiêu? Ta sẽ về nhà lấy cho muội ngay.”
“Tiểu Ngọc à, nghe ta nói này, ta định dạy tỷ nghề làm giá đỗ, học được rồi, sau này tỷ sẽ có kế sinh nhai, đi đến đâu cũng không lo không có cơm ăn. Thanh Nghiên thành khẩn nhìn Tiểu Ngọc nói.
Tiểu Ngọc vội vàng xua tay, liên tục từ chối: “Thanh Nghiên, điều đó tuyệt đối không được đâu, đây là nghề kiếm tiền của muội, ta sao có thể nhận chứ.”
Liễu Thanh Nghiên nắm lấy tay Tiểu Ngọc, cười khuyên nhủ: “Tiểu Ngọc, tỷ xem nhà ta bây giờ cũng coi như gia đại nghiệp đại, không thiếu một chút này đâu.
Tỷ học được cách làm giá đỗ, ở nhà vừa có thể giúp mẫu thân tỷ chăm sóc con cái, lại không chậm trễ việc kiếm tiền.
Sau này nếu tỷ gả chồng, có môn thủ nghệ này bên mình, còn có thể tìm được một nhà chồng tốt hơn nhiều.”
Mắt Tiểu Ngọc đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Thanh Nghiên, ta thật sự không biết nên cảm ơn muội thế nào cho phải, thật lòng, cảm ơn muội rất nhiều.”
“Với ta còn khách khí gì chứ, đi thôi, chúng ta bây giờ đến nhà tỷ, ta sẽ dạy tỷ ngay.” Liễu Thanh Nghiên kéo tay Tiểu Ngọc liền đi ra ngoài.
Hai người rất nhanh đã đến nhà Tiểu Ngọc, Vương thẩm vừa nhìn thấy Liễu Thanh Nghiên, vội vàng nhiệt tình nghênh đón, trên mặt đầy vẻ quan tâm: “Thanh Nghiên về rồi à, lần này ra ngoài có thuận lợi không? Con đi chuyến này đã được mấy ngày rồi.”
Liễu Thanh Nghiên cười tươi đáp: “Vương thẩm, mọi việc đều rất thuận lợi ạ.”
Ngay sau đó, nàng nói ra chuyện muốn dạy Tiểu Ngọc làm giá đỗ vàng và giá đỗ xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương thẩm vừa nghe xong, kích động đến đỏ cả mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thanh Nghiên, đầy vẻ cảm kích nói: “Thanh Nghiên à, con bé này sao mà có tấm lòng tốt đến vậy, thẩm thật không biết nên cảm ơn con thế nào. Tiểu Ngọc có được người tỷ muội tốt như con, đó thật sự là phúc khí mấy đời của nó đấy.”
Liễu Thanh Nghiên kiên nhẫn tỉ mỉ dạy Tiểu Ngọc phương pháp làm giá đỗ: “Tiểu Ngọc, tỷ có chỗ nào không hiểu, cứ việc đến hỏi ta. Đợi giá đỗ làm xong, cứ trực tiếp đưa đến Hồng Vận tửu lầu là được, ta sẽ quay lại dặn dò chưởng quỹ.”
“Được thôi, Thanh Nghiên. Ta cũng chẳng có món đồ nào tươm tất để tạ ơn muội, đây là chiếc khăn tay ta tự tay thêu, muội đừng có chê nhé.”
“Sao lại chê chứ, ta đang thiếu khăn tay dùng đây, tỷ xem xem, tay nghề thêu thùa của tỷ tốt hơn trước rất nhiều rồi, đường kim mũi chỉ vừa tinh xảo, hoa văn lại đẹp mắt. Đi thôi, xem tiểu đệ của tỷ kìa, ta đã lâu rồi không gặp thằng bé đó.”
Liễu Thanh Nghiên cười nhận lấy chiếc khăn tay. Tiểu đệ của Tiểu Ngọc giờ đây đã lớn trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe, như một cục bột nhỏ hồng hào, bàn tay nhỏ cũng mũm mĩm, từng đốt từng đốt, giống như những đoạn ngó sen nhỏ.
Tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy Liễu Thanh Nghiên, mắt lập tức sáng rỡ, toe toét cái miệng nhỏ không răng, cười khanh khách với nàng, miệng còn ê a lầm bầm những lời trẻ con chẳng ai hiểu được.
Vừa nói, vừa hưng phấn dang rộng hai cánh tay nhỏ, ra hiệu muốn Liễu Thanh Nghiên bế.
Liễu Thanh Nghiên vốn dĩ thích trẻ con, thấy cảnh này, trong lòng vui mừng khôn xiết bế thằng bé lên, trêu đùa khiến tiểu gia hỏa cười không ngớt.
Ôm một lúc, Tiểu Ngọc ở bên cạnh thấy vậy, vội nói: “Mau đưa cho ta đi, Thanh Nghiên, đừng để muội mệt. Thằng bé này giờ nặng lắm rồi, ôm một lát cánh tay đã mỏi nhừ.”
Vương thẩm cũng ở bên cạnh phụ họa: “Phải đó, Thanh Nghiên, bây giờ cuộc sống khá hơn rồi, thằng bé này như rơi vào hũ mật vậy.
Trong mấy đứa trẻ này, chỉ có nó là lớn khỏe nhất. Lúc Tiểu Ngọc mới sinh ra, nhà nghèo rớt mồng tơi, cơm còn chẳng đủ ăn, làm gì có sữa mà nuôi con bé, Tiểu Ngọc gầy trơ xương, ta lúc đó còn sợ không nuôi sống được nó.
Sau này cuộc sống dần dần khá lên, giờ đây ăn mặc không lo thiếu thốn, sữa cũng đủ, con cái tự nhiên lớn khỏe thôi.”
Liễu Thanh Nghiên lại ở nhà Tiểu Ngọc chơi với đứa trẻ một lúc lâu nữa, mới đứng dậy về nhà. Vừa về đến nhà chưa bao lâu, Ngụy Chiêu liền đến thăm.
Liễu Thanh Nghiên đã lâu không gặp hắn, kinh ngạc nói: “Ngụy đại ca, đã lâu không gặp huynh rồi, gần đây huynh thế nào?”
Ngụy Chiêu khẽ gật đầu, thần sắc có chút nặng nề: “Ừm, ta rất tốt, Thanh Nghiên muội muội. Lần này ta đến, có việc muốn nói với muội, ta định đi rồi.”
“Đi? Huynh định đi đâu vậy?” Thanh Nghiên nét mặt kinh ngạc.
“Thanh Nghiên muội muội, ta muốn đi tòng quân.” Ngụy Chiêu ngữ khí kiên định.
“Ồ, ta về sau cũng nghe nói triều đình đang chiêu binh. Chẳng phải nói có thể dùng tiền để miễn binh dịch sao? Nếu huynh không đủ bạc, cứ việc nói với ta, ta sẽ cho huynh vay.
Tòng quân quá nguy hiểm, lên chiến trường đó chính là cửu tử nhất sinh đấy, phụ thân ta năm xưa cũng đi tòng quân, cuối cùng đến hài cốt cũng chẳng tìm thấy…”
Liễu Thanh Nghiên đầy vẻ lo lắng khuyên nhủ. “Không, Thanh Nghiên, tiền trong tay ta đủ. Ta từ nhỏ đã luyện võ, có chút công phu trong người, ta muốn ra chiến trường thử sức, biết đâu có thể giành được một tiền đồ tốt đẹp.
Muội xem muội bây giờ làm ăn phát đạt, gia đình cũng ngày càng hưng thịnh, còn nhìn ta xem, chẳng làm nên trò trống gì, ta cảm thấy không còn mặt mũi nào để làm bằng hữu với muội nữa rồi.
Nếu ta có thể lập được chiến công trên chiến trường, mưu cầu được một chức quan nửa chức, đến lúc đó sẽ phong quang trở về gặp muội. Thanh Nghiên muội muội, muội hãy tự bảo trọng.”
Ngụy Chiêu nói đoạn, trong lòng còn giấu một câu “Liệu muội có thể đợi ta trở về không?” nhưng lời đến cửa miệng, lại nuốt ngược trở vào.