Thẩm đại nhân vẻ mặt bất lực, thở dài một tiếng nói: “Nếu chỉ là thiếu lương thực, triều đình còn có thể nghĩ cách cứu trợ phát lương thực. Nhưng vấn đề thiếu nước hiện giờ, thật sự là nan giải, triều đình cũng không có cách nào, chỉ có thể để mọi người chuyển nhà, đến những nơi có nguồn nước phong phú.”
Liễu Thanh Nghiên vừa nghe, trong lòng giật thót một cái, vội hỏi: “Thẩm thúc, vậy nhiều nạn dân chạy nạn như vậy, có thể đi đâu? Quan phủ có chỉ định nơi nào cho mọi người đi không?”
Thẩm đại nhân nói: “Thanh Nghiên à, quan phủ sẽ làm lộ dẫn cho mỗi hộ gia đình, đến lúc đó sẽ chỉ định rõ ràng thôn dân của thôn nào sẽ đến nơi nào an cư, chứ không thể để mọi người tùy ý chạy loạn, nếu không chẳng phải sẽ hỗn loạn sao?”
Liễu Thanh Nghiên vẫn không yên tâm, lại truy vấn: “Thẩm thúc, vậy quan phủ có phát lương thực không? Thúc cũng biết, người nghèo khổ chiếm đa số, không có lương thực họ làm sao sống nổi?”
Thẩm đại nhân nhíu chặt mày, bất lực nói: “Ôi! Bây giờ vẫn chưa nhận được mệnh lệnh của cấp trên, vẫn chưa biết có phát lương thực hay không. Một khi có tin tức, ta sẽ lập tức phái người đưa thư cho cháu.”
Liễu Thanh Nghiên vội vàng cảm ơn: “Dạ được, đa tạ Thẩm thúc!”
Sau khi tìm hiểu rõ tình hình, trong lòng Liễu Thanh Nghiên nặng trĩu, nàng xoay người trở về nhà.
Vừa bước vào cửa nhà, liền nhìn thấy người trong nhà đều rảnh rỗi không có việc gì làm.
Liễu Thanh Nghiên vốn đã phiền muộn không yên, giờ đây lại càng thêm bực bội không chịu nổi, bèn dứt khoát vùi mình vào không gian.
Vừa mới vào, liền thấy chậu lan kia vẫn yên lặng đặt ở đó.
Nàng vỗ trán một cái, ôi chao, đoạn thời gian này bận đến mức choáng váng, ngày nào cũng lo lắng chuyện hạn hán này, lại có thể quên tiệt chậu lan.
Đúng lúc này rảnh rỗi, nàng liền hướng về Tiểu Tân mà gọi: “Tiểu Tân, mau giảng cho ta cách trồng lan, còn có cách tách nhánh nữa.”
Lời vừa dứt, Tiểu Tân liền đưa tới một quyển sách về trồng hoa.
Liễu Thanh Nghiên mở ra xem, bên trong không chỉ giới thiệu chi tiết cách trồng lan, mà các kỹ thuật trồng các loại hoa cũng được viết rõ ràng.
Liễu Thanh Nghiên làm theo các bước trên sách, cẩn thận lấy lan ra khỏi chậu hoa, chuyển sang trồng trên đất đai màu mỡ trong không gian.
Trong lòng thầm nghĩ, đợi lan lớn mạnh hơn một chút, rồi sẽ tách nhánh cho nó. Trồng xong, nàng lại tưới Linh Tuyền thủy cho lan.
Sau đó, lại trồng thêm lương thực thô trong không gian. Gạo trắng, bột mì trắng quá chói mắt, đem ra ngoài sợ rước phiền toái, thôi bỏ đi.
Trồng xong những thứ này, nàng tâm niệm vừa động, lợi dụng không gian đi một chuyến đến Sơn Ao Thôn thuộc Giang Châu phủ.
Đến đó, thấy thôn dân hái được không ít nấm, nàng liền thu gom hết nấm lại.
Trở về nhà, vội vàng dặn dò xưởng làm nhanh Mộc Nhĩ tương. Nàng trong lòng rõ ràng, những thứ này khi chạy nạn, đó đều là bảo bối quý giá!
Chớp mắt một cái, tháng mười âm lịch đã lặng lẽ đến. Khoảng thời gian này, trời quả nhiên không hề rơi một giọt mưa nào.
Mực nước giếng thì liên tục hạ xuống đến mức thấp nhất. Thôn dân vì để có một ngụm nước uống, chỉ có thể ùn ùn kéo đến giếng cũ trong thôn.
Gà Mái Leo Núi
Thế nhưng hiện giờ lấy nước cũng phải cung cấp có hạn rồi, mỗi nhà ba ngày chỉ được lấy một thùng nước.
Thôn trưởng không có cách nào, đặc biệt tìm người canh giữ bên giếng, thật sự là nước quý giá lắm!
Không chỉ trong thôn như vậy, Bình Dương huyện thành và Thanh Thủy trấn, ngay cả Thuận Thiên phủ, đều lâm vào cảnh khốn khó vì thiếu nước.
Các cửa hàng trong thành, đã lần lượt đóng cửa từ hơn một tháng trước, thư viện cũng hoàn toàn nghỉ học sau kỳ nghỉ thu.
Nước giếng nhà Liễu Thanh Nghiên cũng không còn nhiều, vì để cả nhà có nước dùng, nàng đành phải lén lút đổ thêm nước sông lấy từ không gian vào giếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đang lúc phiền muộn lo lắng, Thẩm đại nhân phái người đến, người đến là một bổ khoái, Liễu Thanh Nghiên quen, là Vương bổ khoái.
Vương bổ khoái cưỡi ngựa đến, thấy Liễu Thanh Nghiên vội vàng nói: “Liễu cô nương, Thẩm đại nhân sai ta đưa thư cho cô đây rồi, nói rằng ngày mai sẽ bắt đầu làm lộ dẫn, có lộ dẫn này, cô có thể rời khỏi nơi đây rồi.
Triều đình đã phát lương thực cứu trợ, mỗi người có thể lĩnh năm cân. Cô cũng biết đó, biên quan đang đ.á.n.h giặc, lương thực khan hiếm lắm.
Cô đến Thanh Thủy trấn tìm Trấn tướng đại nhân là có thể làm được. Thẩm đại nhân còn đặc biệt dặn dò, bảo cô cố gắng đi cùng bà con trong thôn, mọi người cùng một thôn, trên đường cũng dễ có người chăm sóc. Con đường này không được yên ổn đâu, cô nhất định phải vạn phần chú ý an toàn nhé!”
Liễu Thanh Nghiên cảm kích nói: “Đa tạ Vương đại ca, ta đã ghi nhớ rồi!”
Tiễn Vương bổ khoái đi, Liễu Thanh Nghiên không chậm trễ một khắc nào, đi thẳng đến nhà thôn trưởng.
Đến nhà thôn trưởng, Liễu Thanh Nghiên vội vàng nói: “Thôn trưởng gia gia, vừa rồi Huyện lệnh đại nhân phái người đến truyền tin, nói rằng ngày mai có thể làm lộ dẫn, có lộ dẫn chúng ta là có thể rời khỏi nơi không có nước này rồi.
Chư vị cũng rõ, nơi đây không có nước, căn bản không cách nào sống nổi. Triều đình đã chỉ nơi an trí, lại phát lương thực cứu tế, mỗi người năm cân.
Chính vì chiến sự biên cương khẩn trương, nên lương thực mới khan hiếm. Người xem, dân làng ta cùng nhau kết bạn mà đi thì sao? Người đông thế mạnh, trên đường cũng an toàn hơn.”
Trưởng thôn nghe xong, gật đầu nói: “Được rồi, ta liền sai tôn tử đi gõ chiêng, kêu gọi mọi người lại bàn bạc.”
Lúc này, dân làng lòng người hoảng loạn, vừa nghe tiếng chiêng, đều như bị triệu gọi, lập tức vây quanh dưới gốc cây đại thụ.
Gốc đại thụ thuở trước cành lá sum suê, tựa hồ một chiếc lọng xanh to lớn, nay cũng trở nên cành khô lá rụng, không còn chút sinh khí.
Trưởng thôn đứng phía trước, hắng giọng, đem lệnh của triều đình tỉ mỉ nói một lượt, lại đem đề nghị của Liễu Thanh Nghiên nói cho mọi người nghe.
Vừa nói xong, dân làng lập tức vỡ òa, kẻ nói một lời, người nói một tiếng mà bàn tán.
Phụ thân Trần Trí Viễn là người đầu tiên đứng ra, lớn tiếng nói: “Ta đồng ý đi! Cổ nhân có câu, người dời sống, cây dời chết, ngươi nhìn xem, mắt thấy không còn nước uống, nếu không đi nữa, chẳng phải cứ thế chờ c.h.ế.t khát sao!”
“Ta cũng đồng ý đi.”
“Nhà ta cũng tán thành!” Mọi người ào ào hưởng ứng.
Đúng lúc này, Vương thị, thê tử của Tiền Đại Thành, đứng ra. (Chư vị độc giả có lẽ không còn nhớ Tiền Đại Thành là ai, hắn chính là nhạc phụ cũ của Trương Ngũ Nguyệt, còn Vương thị, chính là nhạc mẫu cũ của nàng ta.)
Vương thị hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói: “Ta không đồng ý! Trên đường chạy nạn liệu có tìm được nước hay không vẫn còn là ẩn số, đi xa như vậy, đến kiệt sức mà c.h.ế.t cũng có thể.
Ta không tin Trời già lại bạc tình đến thế, lẽ nào mãi không mưa sao? Cổ nhân có câu ‘Trời không nỡ để chim sẻ mù c.h.ế.t đói’, thế nào cũng sẽ có mưa thôi!”
Nghe vậy, cả thôn chỉ có nhà Tiền Đại Thành không đồng ý rời đi.
Trưởng thôn nhìn mọi người, nói: “Ai đồng ý rời đi, ngày mai mang theo hộ tịch đến trấn làm lộ dẫn, khi về thì mau chóng chuẩn bị ít lương thực, trên đường để lót dạ, lại đổ đầy nước vào bình. Ai không đồng ý, cứ ở nhà mà đợi vậy.”
Liễu Thanh Nghiên cũng tiếp lời: “Nếu nhà nào trong thôn hết nước, cứ đến nhà ta mà lấy, giếng nhà ta vẫn còn chút nước.”
Ngày hôm sau, mọi người đều đến Thanh Thủy trấn, thuận lợi làm xong lộ dẫn, cũng nhận được lương thực cứu tế.
Tuy rằng lương thực không nhiều, nhưng ít ra cũng có thể giải quyết được việc cấp bách trước mắt.
Trở về nhà, nhà nhà đều bận rộn, kẻ nướng bánh, người làm cơm nắm, gấp rút chuẩn bị lương khô dùng trên đường đi.
Dân làng Nam Cương thôn, ít nhiều cũng có chút tích trữ, lương thực vẫn còn đủ dùng.