Lúc này, đàn sói hầu như đã bị thu hút tới, nhìn sơ qua ít nhất cũng hơn năm mươi con, chứ không phải chỉ hai mươi con.
Trần Thiết Trụ thấy sói đã rời khỏi gốc cây, liền nhảy phắt từ trên cây xuống, gia nhập cuộc chiến.
Nhất thời, tiếng hô giết, tiếng sói tru đan xen vào nhau, vang vọng giữa rừng núi khô cằn, bụi bay mù mịt, m.á.u tươi vương vãi trên đất đai nứt nẻ.
Những dân làng theo sau, nhìn thấy nhiều sói đang c.h.é.m g.i.ế.c với dân làng thôn Nam Cương và Bắc Cương, sợ đến mềm nhũn cả chân, không chỉ không dám tiến lên, mà còn lùi lại rất xa.
Không biết qua bao lâu, trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, trên đất nằm la liệt t.h.i t.h.ể sói, mọi người mệt đến thở dốc, liền ngồi phịch xuống đất.
Vừa mệt vừa sợ hãi, hai chân họ run lẩy bẩy không ngừng.
Liễu Thanh Nghiên vội vàng nói: “Mọi người mau chóng nghỉ ngơi, mùi m.á.u tanh ở đây nồng nặc như vậy, khó mà bảo đảm không chiêu dụ thêm mãnh thú. Hơn nữa, nguồn nước này có lẽ là duy nhất trên núi, dã thú chắc chắn sẽ đến tranh giành.
Lát nữa phải mau chóng đưa sói xuống núi, còn phải tranh thủ thời gian lấy nước. Người bị thương nặng xuống núi trước, người bị nhẹ thì cố gắng đến khi xuống núi rồi hẵng xử lý vết thương.”
Liễu Thanh Nghiên sốt ruột nhìn Liễu Phúc, ánh mắt tràn đầy lo lắng, vội vàng hỏi: “Liễu Phúc, sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Liễu Phúc toét miệng cười, vội vàng đáp: “Tỷ, ta không sao, trên người toàn là m.á.u sói thôi.Tỷ thì sao, không bị thương chứ?”
Liễu Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm, an ủi nói: “Chị vẫn ổn mà, trên người cũng toàn m.á.u sói thôi. Liễu Phúc, ngươi lần đầu thực chiến, biểu hiện rất tốt, rất đáng khen!”
Liễu Phúc được khen trong lòng vui như mở cờ, miệng cười ngoác ra. Mọi người nghỉ ngơi chừng một khắc, liền đứng dậy.
Liễu Thanh Nghiên ra lệnh một tiếng, người lấy nước thoăn thoắt chạy đến hồ nước, người khiêng sói cũng nhanh chóng bắt tay vào làm.
Nhưng vừa định đi, một nhóm dân chạy nạn bỗng xuất hiện, mỗi người một thùng nước, xông thẳng đến định lấy nước.
Dân làng thôn Nam Cương và Bắc Cương lập tức nóng mắt, lớn tiếng la ầm lên: “Các ngươi muốn làm gì? Dựa vào đâu mà đến lấy nước? Nguồn nước này là chúng ta khó khăn lắm mới tìm được, đợi chúng ta lấy xong, các ngươi hẵng động vào!”
Dân chạy nạn cũng không chịu yếu thế, đáp trả: “Nước này là của trên núi, đâu phải của các ngươi, dựa vào đâu mà độc chiếm?”
Lý Đại Giang tức đến đỏ mặt, gầm lên: “Nguồn nước này là hai thôn chúng ta đoạt từ miệng sói ra, lúc đ.á.n.h sói, sao không thấy bóng dáng các ngươi đâu?”
Lý Đại Hà cũng phụ họa: “Đúng vậy, lúc đ.á.n.h sói thì trốn xa tít tắp, bây giờ muốn đến hưởng sẵn, không có cửa đâu!”
Người thôn Bắc Cương cũng hùa theo: “Không có cửa, đừng hòng nghĩ đến!”
Một người khác càng không khách khí: “Hừ, đến cửa sổ còn không có, một lũ hèn nhát!”
Có một dân chạy nạn vừa nghe xong liền nổi nóng: “Ngươi mắng ai đấy?”
Dân làng không hề lùi bước: “Thì mắng ngươi đó, sao nào? Có bản lĩnh sao lúc đ.á.n.h sói không ra? Chỉ biết theo sau kiếm tiện nghi, ngươi cứ mơ đi!”
Lúc này, một dân chạy nạn khác biện giải: “Không phải chúng ta không dám đánh, đợi chúng ta đến, các ngươi đã đ.á.n.h xong rồi, căn bản không có cơ hội.”
Người bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, đâu có cho chúng ta cơ hội.”
Trần Thiết Trụ tức đến c.h.ử.i ầm lên: “Mặt các ngươi thật là dày! Ta ở trên cây nhìn rõ mồn một, các ngươi chỉ theo sau đội của thôn Nam Cương không xa, vừa thấy chúng ta giao chiến với đàn sói liền sợ hãi rút lui, rút xa tít tắp.
Đánh xong rồi, các ngươi mới dám ló mặt. Mặt các ngươi còn dày hơn tường thành, cũng xứng gọi là nam nhân sao? Ra ngoài đừng nói là nam nhân, làm mất mặt đàn ông!”
Lý Dũng cũng đứng cạnh châm chọc: “Phụ nữ còn không bằng, các ngươi xem đại tiểu thư nhà chúng ta, g.i.ế.c sói nhiều nhất, mạnh hơn cả bao nhiêu nam nhân. Các ngươi ấy à, không ra nam không ra nữ, cái thứ gì!”
Bên này người ta cười ồ lên, cười đến nỗi dân chạy nạn mặt lúc đỏ lúc trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cái thời này, vì nước, thể diện gì đó đều không màng tới.
Gà Mái Leo Núi
Dân chạy nạn đành cứng đầu nói: “Chúng ta chính là muốn lấy nước!”
Hai bên ngươi một lời ta một câu, chưa được mấy câu đã động thủ.
Thôn Nam Cương và Bắc Cương vốn quan hệ tốt, tuy rằng dân chạy nạn không ít người, nhưng bên Liễu Thanh Nghiên có những người biết võ công, ai nấy tay cầm đại đao, mấy chiêu đã đ.á.n.h cho dân chạy nạn nằm la liệt trên đất.
Liễu Thanh Nghiên và những người khác vốn không muốn làm thương người, nên không dùng hết sức. Dân chạy nạn lúc này mới sợ hãi.
Liễu Thanh Nghiên lập tức phân phó: “Trần Thiết Trụ, các ngươi cầm đao canh giữ, ai dám động, c.h.é.m hắn một cánh tay.
Những người khác tiếp tục lấy nước, khiêng sói, tay chân nhanh nhẹn lên! Mọi người đồng lòng, đừng chỉ lo thùng nhà mình, thùng nhà người khác cũng phải đổ đầy. Người nhà ta ở lại canh giữ nguồn nước, đổ đầy nước cho nhà ta nữa.”
Mọi người đồng thanh đáp: “Yên tâm, Liễu cô nương, sẽ lấy nước cho nhà cô trước!”
Thời buổi này, nước chính là mạng sống, hồ nước chỉ có chút ít, hai thôn lấy xong chắc là cạn đáy, mà nước suối cũng chảy ra ít.
Liễu Thanh Nghiên vốn nghĩ, nếu dân chạy nạn đến giúp đ.á.n.h sói, nước cũng có thể chia cho họ chút. Nhưng nhìn bộ dạng của họ như vậy, quả thực không ra thể thống gì, vậy thì trách nàng không khách khí vậy.
Trong đám đông, có người bận rộn lấy nước, có người vất vả khiêng sói, mỗi người đều chuyên tâm vào công việc bận rộn.
Khe núi này cách điểm tập trung quá xa, đi lại mấy chuyến, cuối cùng cũng hoàn thành công việc.
Liễu Thanh Nghiên và mọi người vừa xuống núi, những dân chạy nạn kia thấy trong hồ còn chút nước, liền như sói đói nhìn thấy thức ăn, ba chân bốn cẳng chạy đến đó, vì lấy nước mà thậm chí còn đ.á.n.h nhau giữa những người trong nhóm.
Đợi Liễu Thanh Nghiên và mọi người trở về, liền bắt đầu xử lý số sói đó, chuẩn bị chia thịt.
Lần này tổng cộng săn được hơn 50 con sói, vì là Liễu gia phát hiện ra nước, hơn nữa lúc g.i.ế.c sói người Liễu gia bỏ công sức nhiều nhất.
Hai vị thôn trưởng bàn bạc, chia cho Liễu gia 5 con sói, số sói còn lại thì những người tham gia g.i.ế.c sói chia đều, còn da sói thì hai thôn chia đôi, đợi sau này bán được tiền sẽ dùng làm quỹ lưu động của thôn.
Bên này chia thịt sói diễn ra sôi nổi, náo nhiệt vô cùng, khiến dân làng các thôn khác thèm chảy nước dãi.
Thời buổi này, lương thực còn khó kiếm, nhà nào mà có thịt ăn chứ!
Liễu Thanh Nghiên đưa cho bà bếp một ít gia vị, dặn nàng dùng xương sói hầm canh, dù sao đây cũng là thứ tốt để bổ sung canxi.
Thịt sói một phần hầm trong canh xương, phần còn lại đều làm thành thịt muối, tiện cất giữ.
Dân làng hai thôn hôm nay đều được ăn thịt sói, đều là thịt hầm canh, phần còn lại để dành sau này ăn.
Mùi thịt hầm thơm lừng bay xa. Một đứa trẻ thôn khác, bình thường chắc được nuông chiều, kéo cổ họng la lớn: “Mẹ ơi, thơm quá, con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt!”
Những đứa trẻ nhà khác cầm miếng bánh khô khốc trong tay cũng không thấy ngon nữa, mắt cứ dán chặt vào nồi thịt, nước dãi chảy không ngừng.
Người Liễu gia cho thêm khoai tây vào nồi thịt, hầm với cơm trắng, mọi người ăn ngon lành.
Ăn cơm xong, trời cũng đã tối đen, họ liền vào thôn, tìm mấy căn nhà trông cũng tạm được để ngủ tạm một đêm, dù sao cũng ấm áp hơn ngủ ngoài trời.
Liễu Thanh Nghiên tìm đến thôn trưởng thôn Nam Cương và thôn trưởng thôn Bắc Cương, nghiêm túc nói: “Hai vị thôn trưởng gia gia, hôm nay chúng ta vừa có nước, lại vừa chia thịt sói, người thôn khác chắc chắn sẽ ghen tị.
Chúng ta phải sắp xếp người tuần tra canh gác ban đêm, sau này e rằng đều phải như vậy. Con đường phía trước ngày càng khó đi, chỉ có hai thôn chúng ta đoàn kết lại, mới có thể thuận lợi đến Thái Châu.”