Phùng lão thái thái an nghỉ dưới đất
Thế nhưng còn chưa nghỉ ngơi một lát, liền nghe nói trong làng lại có một người lớn tuổi bị bệnh.
Liễu Thanh Nghiên vội vàng đi tới, bắt mạch cho lão nhân, không kìm được thở dài: “Phùng đại bá, Phùng nãi nãi tuổi đã cao, trước đây nền tảng sức khỏe vốn đã kém, e rằng không chống đỡ được mấy ngày nữa, uống t.h.u.ố.c cũng không còn tác dụng gì.”
Người nhà họ Phùng nghe xong, lập tức đều đỏ hoe mắt. Kỳ thực trong lòng bọn họ hiểu rõ, lão thái thái đã sáu mươi lăm tuổi rồi, trong cái niên đại này, đã được xem là thọ cao.
Bình thường trong nhà không ít lần mời Tống đại phu đến khám bệnh bốc t.h.u.ố.c cho lão thái thái.
Liễu Thanh Nghiên nhìn bệnh nhân trước mắt, trong lòng tràn đầy bất lực, cảm giác có lòng mà không có sức thật chẳng dễ chịu chút nào.
Mọi người ăn xong cơm tiếp tục lên đường, ai có thể ngờ, sáng sớm hôm sau, liền truyền đến tin tức Phùng lão thái thái qua đời.
Gia đình họ Phùng người đông con cháu, thời xưa đề cao việc cha mẹ còn thì không chia gia sản.
Lão thái thái sinh được bốn người nhi tử và một người nữ nhi, nữ nhi đã gả chồng từ lâu, bốn người nhi tử vẫn luôn ở bên cạnh mẹ già mà sống.
Hiện giờ tôn nhi đều đã kết hôn, cháu cố cũng đã có, tứ đại đồng đường, cả nhà vẫn luôn hòa thuận êm ấm, đối với lão thái thái lại càng hiếu thuận.
Lão thái thái vừa ra đi, cả nhà khóc than t.h.ả.m thiết, các thôn dân xung quanh nhìn thấy, trong lòng cũng theo đó mà một trận đau lòng.
Thế nhưng đây rốt cuộc là trên đường tránh nạn, thiếu thốn đủ thứ, ngay cả một cỗ quan tài cũng không có, tang lễ chỉ có thể tiến hành đơn giản.
Trưởng thôn đứng ra chủ trì đại cuộc, sắp xếp phụ nữ thay áo liệm cho lão thái thái, đàn ông thì đi đào một cái hố, để lão thái thái an nghỉ dưới đất.
Mọi người cùng nhau khiêng lão thái thái vào hố, phủ lên trên một tấm vải trắng, cứ thế để bà an nghỉ.
Xong xuôi, mọi người vẫn phải tiếp tục lên đường. Kỳ thực, những chuyện như thế này trên đường tránh nạn quả thật là quá đỗi bình thường.
Làng nào mà không có vài ba người già lớn tuổi, lại còn có người bệnh không chịu nổi mà qua đời, sau này tình huống này e rằng chỉ có thể ngày càng nhiều.
Làng Nam Cương có Liễu Thanh Nghiên che chở, xem như bọn họ may mắn. Các làng khác lại không có phúc khí này, không có đại phu, cũng không có thuốc, người mà sinh bệnh, chỉ có thể chờ chết.
Gia đình họ Phùng vô cùng đoàn kết, lão thái thái ra đi cũng không chia gia sản, vẫn do nhà trưởng quản lý gia đình, nói là đợi tới Thái Châu rồi mới chia.
Đoàn người này tới một ngôi làng thì trời đã gần tối, liền nghĩ bụng sẽ tá túc một đêm trong làng.
Thế nhưng vừa mới bước vào làng, cảnh tượng trước mắt khiến người ta không khỏi rùng mình.
Chỉ thấy một đám nạn dân, y phục rách rưới tả tơi, sắc mặt vàng như nghệ, dắt díu cả nhà, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và điên cuồng.
Bọn họ nhìn thấy ngôi làng này, liền như ch.ó sói đói nhìn thấy dê béo.
Ngôi làng này không lớn, lưa thưa cũng chỉ hai mươi mấy hộ gia đình, các thôn dân cũng bị tai họa giày vò đến t.h.ả.m hại, miễn cưỡng sống sót.
Khi đám nạn dân ùn ùn kéo vào như thủy triều, các thôn dân hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Cướp đi! Có gì ăn thì cướp hết!” Một nạn dân cao lớn, râu ria xồm xoàm hô lớn một tiếng, dẫn đầu xông thẳng vào nhà lão nông ở đầu làng.
Lão nông định ngăn lại, nhưng lại bị nạn dân một tay đẩy ngã, đầu va mạnh vào ngưỡng cửa, m.á.u “ào” một tiếng chảy ra.
“Lương thực của ta!” Bà lão vợ lão nông khóc than kêu lên, nhưng một nạn dân khác lại túm lấy tóc bà, còn vác một túi lương thực giấu trong tủ lên vai rồi bỏ đi.
Các nạn dân khác nhìn thấy, đều bắt chước theo, cướp bóc từng nhà một.
Bọn chúng đập tủ, lục lọi khắp nơi, bất cứ thứ gì ăn được dùng được, hơi có giá trị một chút, đều bị cướp sạch.
Một số nạn dân trẻ tuổi khỏe mạnh, đối với dân làng dám phản kháng, trực tiếp dùng nắm đ.ấ.m và đá chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong chốc lát, trong làng tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng c.h.ử.i rủa vang lên khắp nơi.
Có một người mẹ trẻ, ôm chặt lấy đứa bé con của mình, khổ sở van xin đừng cướp đi số lương khô ít ỏi duy nhất của họ.
Nhưng tên nạn dân kia một cước đá cô ta ra, đứa bé “oa” một tiếng khóc lớn. Trong sự hỗn loạn, một luồng mùi m.á.u tanh từ từ lan tỏa.
Có một dân làng nhát gan, run rẩy bước ra khuyên nhủ: “Hỡi các vị đồng hương, nhà chúng ta thật sự không còn lương thực nữa rồi, làng chúng ta cũng gặp tai họa rồi, các vị cướp bóc như vậy, chúng ta làm sao mà sống đây?”
Lời còn chưa nói hết, một tên nạn dân cầm gậy gộc, hung hăng đập xuống đầu hắn, chỉ nghe tiếng “phụt” một cái, tên dân làng kia mắt trợn trắng, ngã thẳng đơ xuống đất, m.á.u ồ ạt trào ra.
“Ai còn dám ngăn cản, kẻ đó chính là kết cục này!” Một người đàn ông to lớn hét khan cả giọng, trong ánh mắt lộ rõ sự điên cuồng và hung tợn.
Đám dân làng trông thấy cảnh tượng thê t.h.ả.m ấy, có kẻ sợ hãi ngã quỵ xuống đất, có kẻ vừa giận vừa hận, nhưng tuyệt nhiên chẳng dám ho he nửa lời.
Vài thanh niên trong thôn, thân thể cường tráng hơn một chút, không chịu đựng nổi, vớ lấy nông cụ trong nhà toan chống cự.
Nhưng bọn họ người ít, lại chẳng đoàn kết, mà dân chạy nạn thì ùn ùn kéo đến, như ch.ó điên, chỉ mấy chốc, dân làng đã bị đ.á.n.h ngã xuống đất.
Có một hậu sinh trẻ tuổi bị đám dân chạy nạn vây đánh, gậy gỗ, đá tảng không ngừng giáng xuống người hắn. Miệng hắn phun máu, vẫn sống c.h.ế.t bảo vệ người thân bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều dân làng đã ngã xuống trong vũng máu, ngôi làng vốn an tĩnh giờ đây chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Đoàn người Liễu Thanh Nghiên vừa bước chân vào thôn, chứng kiến chính là cảnh tượng thê t.h.ả.m này.
Đám dân chạy nạn kia thấy Liễu Thanh Nghiên và tùy tùng cũng ăn mặc như dân chạy nạn, nhưng lại có mấy cỗ xe ngựa, liền chắc mẩm bọn họ có tiền.
Bọn chúng đã quen tay cướp bóc, vừa nhìn thấy xe ngựa của Liễu gia, đôi mắt tức khắc đỏ ngầu như sắp nhỏ máu.
Một tên đại ca mặt sẹo đứng ra, the thé hét lớn: “Cướp lấy xe ngựa cho lão tử!”
Người nhà họ Liễu nhanh nhẹn rút đại đao từ sau xe. Hơn bảy mươi người, mỗi người đều cầm đại đao hoặc đoản đao, khí thế hung hãn.
Đặc biệt là Liễu Thanh Nghiên và hơn mười nam nhân võ công cao cường, thân hình nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chớp mắt đã vây kín mít các cỗ xe ngựa.
Liễu Thanh Nghiên gầm lên một tiếng: “Mọi người hãy tự bảo vệ mình, bảo vệ người nhà và đồ vật! Kẻ nào dám cướp, giết!”
Mười sáu đệ muội cũng không hề lơ là, kẻ lớn vác đại đao, kẻ nhỏ cầm đoản đao.
Những nam nhân trưởng thành của thôn Nam Cương, từng giao chiến với sói, nay cũng cầm theo d.a.o phay, cuốc, chạy đến đứng sát vai cùng người nhà họ Liễu, tạo thành một vòng vây, bảo vệ người già, trẻ nhỏ và phụ nữ trong thôn.
Tên mặt sẹo vung tay lớn, dẫn theo thủ hạ như ch.ó điên lao lên.
Liễu Thanh Nghiên lông mày dựng ngược, giận dữ quát: “Tìm cái chết!”
Nàng mũi chân khẽ nhún, thân hình như chim én lao về phía dân chạy nạn, đại đao trong tay múa vun vút như gió rít, mỗi đao đều mang sức ngàn cân, nhằm thẳng chỗ hiểm của bọn chúng.
Tên mặt sẹo cũng giơ đại đao c.h.é.m tới. Liễu Thanh Nghiên nghiêng người tránh, phản tay c.h.é.m một đao, đầu tên mặt sẹo "lăn lông lốc" xuống đất, trợn mắt mấy cái rồi mới nhắm nghiền.
Mấy kẻ định xông lên bên cạnh, thấy vậy sợ đến mềm cả chân.
Đại đao trong tay Liễu Phúc múa kín kẽ không lọt gió, một tên dân chạy nạn định đ.á.n.h lén từ phía sau, Liễu Phúc như mọc mắt sau lưng, quay người c.h.é.m một đao.
Tên dân chạy nạn vội vàng dùng cái đòn gánh rách nát để đỡ, “rắc” một tiếng, đòn gánh gãy làm đôi, hắn ta sợ đến mức tè ra quần.
Liễu Phúc nào chịu bỏ qua cho hắn, một cước đá vào n.g.ự.c hắn, tên kia liền bay xa mấy trượng, ngã vật xuống đất.
Liễu Phúc đang định lên bổ thêm một đao, lại có dân chạy nạn khác xông tới.
Gà Mái Leo Núi
Võ công của Liễu Thanh Dật cũng không kém Liễu Phúc là bao, đều luyện được khá bài bản. Chàng dùng kiếm, kiếm pháp tuy còn non nớt một chút, nhưng khí thế đủ mãnh liệt.