Liễu Thanh Nghiên dường như đang lúc hứng thú ngút trời, ý vẫn chưa thỏa, một tay tóm lấy tên thổ phỉ đầu lĩnh trên mặt đất, lại liên tiếp thi triển các chiêu thức Thái Quyền, Vịnh Xuân Quyền, v.v., đ.á.n.h tới tấp như gió táp mưa sa.
Cuối cùng, tên thổ phỉ đầu lĩnh dưới sự hành hạ của nàng, nằm liệt trên đất, hơi thở thoi thóp.
Liễu Thanh Nghiên thấy vậy, không chút chần chừ, rút đao vung lên, kết liễu tính mạng hắn.
Giải quyết xong tên thổ phỉ đầu lĩnh, Liễu Thanh Nghiên lại quay đầu quan chiến, thỉnh thoảng chỉ điểm cho Liễu Phúc và những người khác: “A Phúc, đá vào chân trái hắn! A Vận, công vào hạ bàn hắn! Thanh Dật, đ.â.m thẳng vào yết hầu!”
Dưới sự chỉ điểm có trình tự của nàng, ước chừng hai trăm tên thổ phỉ nhao nhao ngã xuống đất, tan tác không thành quân.
Liễu Thanh Nghiên quay đầu dặn dò: “Trần Thiết Trụ, đi hỏi xem lão sào của bọn chúng ở đâu. Bọn thổ phỉ này tác ác đa đoan, hôm nay chúng ta thay trời hành đạo!”
Dưới sự uy h.i.ế.p một phen, tên thổ phỉ khai ra lão sào ở trên núi, trong ổ còn có mấy tên lâu la canh giữ.
Liễu Thanh Nghiên lập tức quyết đoán: “Thanh Dật, ngươi đi cùng ta lên núi. Những người khác hãy g.i.ế.c hết đám thổ phỉ này, vứt lên núi cho sói ăn. Cử thêm người đi tuần tra.”
Nói xong, Liễu Thanh Nghiên dẫn Thanh Dật chạy lên núi, trên đường đi, lại dẫn Thanh Dật vào không gian.
Nhờ sự tiện lợi của không gian, chẳng mấy chốc liền tìm thấy hang ổ thổ phỉ. Liễu Thanh Nghiên đi vào xem xét, có mấy tên tiểu lâu la.
Nàng nhìn Thanh Dật: “Thanh Dật, mấy kẻ này giao cho ngươi, không vấn đề gì chứ? Không cần giữ lại người sống.”
Thanh Dật tự tin đầy mình: “Tỷ, chuyện nhỏ như con thỏ!”
Quả nhiên, Thanh Dật không tốn mấy chiêu đã giải quyết xong mấy tên tiểu lâu la này.
Hai tỷ đệ tiếp tục đi sâu vào. Trước tiên đến Tụ Nghĩa Đường, bên trong không một bóng người, hai người lại đi vào sâu hơn.
Gà Mái Leo Núi
Đến trước một căn nhà nhỏ, mơ hồ truyền đến tiếng khóc, cửa bị khóa.
Thanh Dật tiến lên, tay vung đao c.h.é.m đứt ổ khóa. Trong phòng, hai nữ tử che mặt khóc thút thít, nghe thấy tiếng động, sợ hãi run rẩy.
Liễu Thanh Nghiên nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi là người nhà thổ phỉ sao?”
Hai cô gái vội vàng nói: “Chúng tôi không phải, chúng tôi bị thổ phỉ bắt về, cầu xin cô nương cứu chúng tôi!”
Liễu Thanh Nghiên an ủi: “Ra đây đi. Nhà các ngươi ở đâu?”
“Nhà chúng tôi ở Tĩnh An phủ thành.”
“Nhà chúng tôi ở Thanh Viễn huyện.”
Liễu Thanh Nghiên nói: “Yên tâm, bọn thổ phỉ đã bị tiêu diệt. Các ngươi cứ ra đại sảnh đợi trước, ta sẽ xem xét trong hang ổ thổ phỉ này còn có gì.”
“Đa tạ cô nương ân cứu mạng!”
Liễu Thanh Nghiên dẫn Liễu Thanh Dật vào xem mấy gian phòng, lần lượt tìm ra không ít vàng bạc châu báu.
Trong một căn phòng rộng rãi, hai người còn tìm thấy mấy rương vàng bạc châu báu, ngân phiếu và cả vải vóc.
Xem ra, đây chính là phòng của lão đại thổ phỉ, đủ thấy lũ thổ phỉ này ngày thường đã cướp bóc của không ít người.
Liễu Thanh Nghiên phất tay, tất cả mọi thứ lập tức được thu vào không gian.
Hai người tiếp tục đi tới, nhìn thấy một căn phòng lớn nhất, đẩy cửa bước vào, bên trong chất đầy lương thực.
Ngô, khoai lang, gạo, bột mì chất thành núi, đúng là kho lương của thổ phỉ rồi.
Trên tường còn treo đầy gà rừng, thỏ rừng, trên giá bên cạnh, thịt dê, thịt bò, thịt heo cũng đủ cả, bên cạnh còn bày bắp cải, củ cải và khoai tây.
Liễu Thanh Dật vừa nhìn thấy nhiều đồ như vậy, liền vui mừng khôn xiết, phấn khích reo lên: “Tỷ, lần này sau bao gian khó, rốt cuộc cũng thấy đường sáng rồi. Lương thực, thịt, cả rau xanh nữa, chúng ta đã lâu lắm rồi chưa được nếm mùi rau xanh.”
“Ừm, lũ thổ phỉ này sống cũng khá ung dung tự tại. Đi thôi, mau gọi dân làng lên đây khiêng mấy thứ này xuống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người lại lục tìm trong các căn phòng khác một lượt, xác định không còn vật đáng giá nào nữa, bèn di chuyển đến đại sảnh tụ nghĩa.
Hai cô gái kia vẫn đang co ro trong sảnh. Liễu Thanh Nghiên thấy vậy, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta xuống núi trước.
Hai cô cứ theo chúng ta, chúng ta là dân chạy nạn, vừa hay phải đi qua Tĩnh An phủ, tiện đường sẽ đưa các cô về nhà.
Chỉ hai cô gái yếu đuối, trên đường thời buổi binh đao loạn lạc, sợ rằng chẳng thể nhích lấy một bước, giờ đây dân chạy nạn khắp nơi, tình huống gì cũng có thể xảy ra.”
Hai cô gái nghe xong, “phịch” một tiếng cùng quỳ xuống đất, cảm kích rơi lệ nói: “Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương.”
Một cô gái vội vàng nói: “Gia đình ta làm buôn bán, đợi ta trở về, nhất định sẽ bảo phụ thân trọng thưởng đại ân đại đức của cô nương.”
Cô gái khác lại đau buồn nói trong tiếng nức nở: “Cô nương, ta thật sự không còn mặt mũi nào để về nhà nữa.
Giờ đây ta đã bị thổ phỉ vấy bẩn, ngày thường người trong nhà đã lạnh nhạt với ta, phụ thân lại vô cùng coi trọng thể diện, nếu biết ta từ ổ thổ phỉ trở ra, chắc chắn sẽ thấy gia môn bất hạnh, tuyệt đối sẽ không nhận lại ta làm nữ nhi.
Cầu xin cô nương phát lòng từ bi thu nhận ta đi, mạng của ta đều là cô nương cứu, ta nguyện ý ký khế ước bán thân, hầu hạ cô nương. Việc gì ta cũng có thể làm, cầu xin cô nương hãy giữ ta lại.”
Cô gái kia nghe nàng nói vậy, trong lòng cũng thầm thì, tự nhủ: Sau khi về nhà, người trong nhà liệu có thực sự dung nạp được thân thể không trong sạch này của ta khi từ ổ thổ phỉ trở về không? Nàng càng nghĩ càng sợ, không dám nghĩ tiếp nữa.
Liễu Thanh Nghiên trong lòng không đành, lại nhẹ giọng hỏi: “Các cô bị bắt bao lâu rồi?”
“Bẩm cô nương, ta bị bắt đến mấy tháng rồi.”
Cô gái khác thút thít nói: “Ta bị bắt đến nửa năm rồi.”
Liễu Thanh Nghiên tiếp tục hỏi: “Các cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta mười sáu tuổi.”
“Ta mười lăm tuổi.”
Liễu Thanh Nghiên không khỏi đau buồn, hai thiếu nữ tuổi hoa niên này, vốn dĩ nên vô ưu vô lo, lại gặp phải tai họa này, thật đáng thương vô cùng.
Thế là, bốn người cầm đuốc, cẩn thận chậm rãi xuống núi.
Xuống đến chân núi, Liễu Thanh Nghiên vội vàng kể lại tình hình trên núi cho thôn trưởng: “Thôn trưởng gia gia, sáng mai người hãy bảo mọi người lên núi mang lương thực xuống, lần này chúng ta đã có đủ lương thực rồi.”
Thôn trưởng nghe xong, nét mặt tươi rói, cười khen ngợi: “Tốt quá rồi, Thanh Nghiên, cháu quả là đại công thần của làng chúng ta.”
“Thôn trưởng gia gia, người đừng nói thế, đ.á.n.h thổ phỉ là công lao của tất cả mọi người đồng lòng. Cháu thực sự buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi, cháu về ngủ trước đây.”
Sau đó, hai cô gái kia được giao cho Triệu Toàn quản lý. Cô gái kiên quyết muốn ký khế ước bán thân, Triệu Toàn cũng nghe theo lời nàng mà cho nàng ký.
Đêm đó, sau một phen bị bọn sơn phỉ hành hạ, mọi người đều trằn trọc khó ngủ, mãi cho đến khi trời sáng, những người đàn ông liền nôn nóng kéo nhau lên núi vận chuyển lương thực, còn phụ nữ, trẻ em và người già thì ở lại dưới chân núi trông coi đồ đạc.
Liễu Thanh Nghiên đặc biệt chọn mấy người võ công tốt, để lại canh giữ khu trú.
Dân làng nhìn thấy lương thực và thịt cá chất thành núi trong ổ thổ phỉ, lập tức cười tươi như hoa.
Thôn trưởng chia lương thực theo đầu người, bất kể già trẻ lớn bé, mỗi người tám cân.
Thịt và rau xanh cũng được chia đều, số lương thực thừa ra đều dành cho nhà họ Liễu, dân làng không hề có lời oán thán nào.
Liễu Thanh Nghiên gợi ý với thôn trưởng: “Thôn trưởng gia gia, hôm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây thêm một ngày nữa, nấu mấy món ngon. Tối qua mọi người đều không ngủ, tối nay cần phải dưỡng sức, ngày mai hẵng lên đường.”
Thôn trưởng gật đầu đáp: “Được, Thanh Nghiên, mọi chuyện đều nghe cháu.”
Mọi người liền thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, ngon lành, trên mỗi khuôn mặt đều rạng rỡ nụ cười thỏa mãn.
Sau đó, mọi người an tâm nghỉ ngơi tại đó. Liễu Thanh Nghiên một mình bước vào rừng núi.