Trong nháy mắt, hai người trong phòng đã mơ hồ. Liễu Thanh Nghiên hỏi gì, nam nhân kia liền đáp nấy.
Thì ra nam nhân này chính là Tri phủ, hắn là người của Thái tử, phụng mệnh thả người Địch quốc vào thành.
Nghe nói Chiến Vương sắp đến Thái Châu, liền có ý định lừa Chiến Vương vào thành, hoặc là bắt sống, hoặc là g.i.ế.c chết.
Bây giờ trong Thái Châu thành đã đổi toàn bộ thành binh lính Địch quốc, cải trang thành dáng vẻ quan binh Đại Tề.
Chờ mọi việc thành công, hắn sẽ đưa gia quyến đến Kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, còn Thái Châu phủ thì dâng cho Địch quốc.
Liễu Thanh Nghiên nghe việc này, tức giận đến bảy khiếu bốc khói. Thái tử vì muốn diệt trừ Chiến Vương, lại không tiếc dẫn sói vào nhà, đặt bách tính Thái Châu vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hành vi như vậy, thật sự khiến người ta căm phẫn đến tột cùng. Nếu kẻ như vậy sau này lên ngôi Hoàng vị, lê dân bách tính tất sẽ lún sâu vào bể khổ.
Không được, Chiến Vương tuyệt đối không thể gặp chuyện, bất luận thế nào cũng phải cứu chàng.
Trong lòng Liễu Thanh Nghiên căm hận cực độ tên Tri phủ kia, thật muốn ngay tại chỗ tru diệt hắn, nhưng lý trí nói cho nàng biết, lúc này vẫn chưa thể khinh cử vọng động, e rằng sẽ đ.á.n.h rắn động cỏ.
Dù sao thì, tính mạng của người nhà nàng, những tai dân kia cùng vô số bách tính trong thành đều treo trên sợi tóc.
Hơn nữa, t.h.ả.m cảnh nơi đây, e rằng Hoàng thượng vẫn còn hoàn toàn không hay biết, việc cấp bách bây giờ là trở về suy tính một kế sách chu toàn.
Liễu Thanh Nghiên vội vã trở về trại nạn dân, vừa hay Liễu Minh cũng đã trở về.
Liễu Minh bẩm báo: “Thanh Nghiên tiểu thư, Liễu Phong và Liễu Cương đang ở khách điếm, ta đã liên lạc được với họ. Mấy ngày trước, toàn bộ quan binh trong thành đã đổi một đợt, có thể xác định những quan binh này không phải người Đại Tề.”
Liễu Thanh Nghiên gật đầu: “Tình hình này ta đã nắm rõ rồi.”
Nàng kể lại tất cả những gì mình đã biết, chi tiết cho Liễu Minh.
Liễu Minh nghe xong, kinh ngạc không thôi: “Ồ? Thì ra mục tiêu của bọn chúng là Chiến Vương, tuyệt đối không thể để Chiến Vương gặp bất trắc.”
Liễu Thanh Nghiên hỏi: “Liễu Minh đại ca, ngươi từng gặp Chiến Vương chưa?”
Liễu Minh lắc đầu: “Thanh Nghiên tiểu thư, ta chưa từng thấy chân dung Chiến Vương, Chiến Vương xưa nay rất ít khi lộ diện trước người khác.”
Liễu Thanh Nghiên không khỏi sầu muộn: “Việc này thật khó giải quyết, chúng ta đều không quen biết Chiến Vương, cho dù chàng đến, cũng không thể kịp thời nhắc nhở, chỉ đành liệu cơm gắp mắm vậy.”
Liễu Minh lại nói: “Thanh Nghiên tiểu thư, hiện giờ cửa thành đóng chặt, không cho ra ngoài, chúng ta muốn gửi thư về Kinh thành cũng không gửi đi được. Tề tướng quân trấn giữ biên thành tuy là người của chúng ta, nhưng không có lệnh của Hoàng thượng, chàng cũng không dám tự tiện điều binh.”
Liễu Thanh Nghiên suy tư chốc lát: “Đúng vậy, nếu Chiến Vương có thể đến, nhất định sẽ có quyền điều binh. Ngày mai ban ngày ta sẽ tìm cách ra ngoài dạo quanh, nói không chừng vận may sẽ giúp ta gặp được Chiến Vương.”
Liễu Minh đáp: “Tốt, ta cũng sẽ tìm cách rời khỏi trại nạn dân này, đi tìm Liễu Phong và Liễu Cương, mấy người chúng ta cùng nhau trong thành dò la khắp nơi, rồi lại mưu tính kế sách hay.”
Đêm đó, Liễu Thanh Nghiên trằn trọc không yên, gặp một cơn ác mộng. Trong mộng, Chiến Vương bị người Địch quốc bắt giữ, t.h.ả.m bị loạn đao c.h.é.m giết, toàn thân m.á.u me đầm đìa.
Nhưng bất kể nàng cố gắng thế nào, vẫn không thể nhìn rõ mặt mũi Chiến Vương. Nửa đêm về sáng, nàng bị dọa tỉnh giấc từ trong mơ, không thể nào ngủ lại được.
Mãi đến khi trời sáng, vội vàng ăn xong bữa sáng, Liễu Thanh Nghiên liền dặn dò người nhà: “Gia gia, Triệu quản gia, ta muốn tìm cách ra ngoài dạo một lát, mọi người đừng lo lắng.”
Nàng không hề kể sự thật cho người nhà và thôn dân, sợ gây ra hoảng loạn.
Sau đó, Liễu Thanh Nghiên và Liễu Minh phối hợp ăn ý, khéo léo che giấu, lặng lẽ rời khỏi trại nạn dân.
Hai người đến khách điếm, gọi Liễu Phong và Liễu Cương, bốn người liền bắt đầu dạo quanh trong thành.
Liễu Phong lo lắng nói: “Thanh Nghiên tiểu thư, tình hình nơi đây hiện giờ, Kinh thành vẫn chưa hay biết. Cần có người ra khỏi thành để gửi thư, nếu không cho dù Chiến Vương có đến, nhân thủ mang theo hữu hạn, thì làm sao có thể chống lại Địch quốc đây?”
Liễu Thanh Nghiên thoáng suy nghĩ: “Được, lát nữa chúng ta sẽ gây ra hỗn loạn ở cửa thành, ngươi nhân cơ hội đó mà ra khỏi thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bốn người đang đi về phía cửa thành, vừa hay nhìn thấy mấy tên quan binh đang lôi kéo một cô nương vừa vào thành, giở trò sàm sỡ.
Cô nương bị dọa đến hoa dung thất sắc, khóc lóc cầu xin: “Cầu xin mấy vị quan gia, tha cho ta đi!”
Một bên, một lão phụ nhân khóc lóc kêu la: “Đây còn có vương pháp nữa không? Mau buông tôn nữ ta ra!”
Trong số đó, một tên quan binh bỗng nhiên đá một cước thật mạnh, hất lão phụ nhân ngã xuống đất, còn chưa chịu dừng, lại đá thêm hai cước.
Liễu Thanh Nghiên và những người khác thấy vậy, lập tức nổi giận từ trong lòng. Liễu Cương xông lên trước, tung một quyền vào tên quan binh; Liễu Phong cũng nhanh chóng theo sau, bay lên đá một cước.
Liễu Minh nhân cơ hội kéo cô nương ra ngoài, Liễu Thanh Nghiên thì vội vàng đỡ lão phụ nhân dậy, vội vã nói: “Hai người các ngươi, mau đi đi!”
Quan binh bị đánh, lập tức thổi còi hiệu. Trong chốc lát, rất nhiều quan binh từ bốn phương tám hướng xông tới.
Liễu Thanh Nghiên quả quyết: “Liễu Phong, nhân cơ hội này ra khỏi thành! Liễu Minh, Liễu Cương, hai ngươi dẫn dụ quan binh đi các hướng khác nhau, ta sẽ bảo vệ Liễu Phong.”
Lời vừa dứt, bốn người liền chạy về ba hướng, vừa chạy vừa giao chiến với quan binh.
Liễu Minh và Liễu Cương thành công dẫn dụ một bộ phận quan binh truy đuổi, còn Liễu Thanh Nghiên và Liễu Phong thì vừa đ.á.n.h vừa lao ra khỏi thành.
Quan binh thấy Liễu Phong và Liễu Thanh Nghiên hai người ra khỏi thành, lập tức điều động thêm nhiều quan binh ra thành truy kích.
Liễu Thanh Nghiên và Liễu Phong đoạt lấy đại đao trong tay binh lính địch quốc, ra sức c.h.é.m giết.
Liễu Thanh Nghiên hét lên: “Liễu Phong ca, mau chạy đi! Nơi đây có ta lo, đừng lo lắng!”
Nói xong, đẩy Liễu Phong ra ngoài, lập tức rắc một nắm t.h.u.ố.c bột.
Trong khoảnh khắc, hơn mười tên quan binh trước mắt liên tiếp ngã rầm xuống đất.
Một vị tướng lĩnh địch quốc lầm bầm vài câu, binh lính liền dùng vải bịt kín mũi miệng, cẩn thận vây lại, tạo thành một vòng vây.
Trong tình cảnh như vậy, Liễu Thanh Nghiên có rắc t.h.u.ố.c bột nữa cũng vô dụng, nàng vung đại đao, không chút do dự xông vào g.i.ế.c địch.
Đối mặt với địch quân, nàng ra tay không chút lưu tình, chuyên c.h.é.m vào yếu huyệt của địch, một đao một mạng.
Tuy nhiên, dù nàng võ nghệ cao cường, rốt cuộc cũng chỉ có một người, thể lực dần dần không còn đủ sức.
Gà Mái Leo Núi
Liễu Phong chạy được một đoạn, quay đầu thấy Liễu Thanh Nghiên bị bao vây, liền kiên quyết quay trở lại. Lúc này, binh lính địch quốc đã ra đến hai ba trăm người.
Liễu Thanh Nghiên thấy Liễu Phong lại quay về, trong lòng hiểu rõ huynh ấy nhất định sẽ không bỏ mặc mình, cũng không có oán trách. Hai người kề vai chiến đấu, cùng nhau c.h.é.m giết.
Binh lính địch quốc vừa đ.á.n.h vừa lảm nhảm la hét, Liễu Thanh Nghiên tuy không hiểu, nhưng chính tiếng la hét này đã thu hút một đội nhân mã đang vội vã chạy về phía này.
Bọn họ nghe thấy ngôn ngữ lạ, lại thấy binh sĩ mặc trang phục Đại Tề, lập tức cảm thấy kỳ lạ.
Người dẫn đầu cưỡi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ ràng: Đám binh lính này đang vây đ.á.n.h hai người Đại Tề.
“Giết hết đám quan binh này cho ta! Bọn chúng đều là đồ giả mạo, là người Địch quốc!”
Mọi người nhận lệnh, giống như mãnh hổ xuất sơn, ào ào xông về phía những tên “quan binh” kia.
Liễu Thanh Nghiên vung đao c.h.é.m xuống, vừa mới giải quyết xong một tên người Địch quốc, bất chợt, lại một tên địch quốc khác từ phía sau hùng hổ xông tới.
Nàng cảnh giác quay đầu, lưỡi đao thuận thế xoay chuyển, đang định hung hăng c.h.é.m về phía đối phương, lại thấy tên địch quốc kia “phịch” một tiếng, đã bị một đao c.h.é.m ngã xuống đất.
Liễu Thanh Nghiên định thần nhìn kỹ, người đứng bên cạnh, khiến nàng lập tức như bị thi triển định thân chú.