“Hiện giờ con xuyên vào thân xác một cô bé, mới mười ba tuổi. Gia cảnh rất tốt, là một gia đình thương nhân bình thường.
Có cha mẹ và huynh trưởng yêu thương, còn có một vị gia gia hiền lành, họ đều đối xử với con rất tốt. Sức khỏe con cũng rất tốt, chỉ là quá nhớ mọi người thôi.
Con chỉ có cơ hội duy nhất này để gặp mọi người, sau này sẽ không thể liên lạc với mọi người nữa.
Cha, mẹ, ca ca, mọi người nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Hiện giờ biết con chưa chết, mọi người đều nên phấn chấn lên.
Cha mẹ, mọi người đừng vì con mà đau lòng nữa. Mau khỏe lại đi, đều là do nữ nhi bất hiếu.
Nếu có kiếp sau đầu thai, con vẫn nguyện làm nữ nhi của mọi người.
Khi đó con nhất định sẽ nghe theo sắp đặt của mọi người, không làm chuyện nguy hiểm, bảo vệ tính mạng của mình thật tốt.
Khi đó con nhất định sẽ tận tâm hiếu thảo, phụng dưỡng mọi người.
Ca ca, chuyện chăm sóc cha mẹ thì con giao phó cho ca.
Kiếp sau con vẫn làm muội muội của ca, con muốn làm một muội muội ngoan ngoãn, tốt bụng.
Lát nữa con sẽ viết một phong thư cho mọi người. Cha, mẹ, ca ca, thời gian sắp hết rồi, có lời gì thì mau nói đi.”
“Con gái ngoan, cha tự hào về con.”
“Mẫu thân cũng tự hào về con.”
Mẫu thân mắt đỏ hoe, giọng hơi nghẹn ngào: “Mẫu thân sẽ khỏe lại, biết con hiện giờ sống tốt thì bọn ta yên tâm rồi. Ở bên đó con nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình.”
Lời còn chưa dứt, mẫu thân liền không kìm nén được nữa, hu hu hu khóc không thành tiếng.
Ca ca mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt nói: “Muội muội tốt, muội vẫn luôn là muội muội tốt của ca. Kiếp sau chúng ta vẫn là người một nhà, kiếp sau muội làm ca ca bảo vệ ta, được không?”
Ngừng một lát, lại bổ sung: “Cha mẹ ở đây ta sẽ chăm sóc tốt, muội cứ yên tâm đi.”
“Cha, mẹ, ca ca, tạm biệt. Nhất định phải giữ gìn sức khỏe, thời gian đã hết rồi.”
Nói xong, khung cảnh đối diện đột nhiên biến mất. Bên Liễu Thanh Nghiên cũng tức khắc nước mắt tuôn như mưa.
Sau này sẽ không thể gặp lại họ nữa rồi, hy vọng cha mẹ biết được ta chưa c.h.ế.t rồi, thân thể có thể nhanh chóng khỏe lại.
Bản thân thật sự bất hiếu. Xứng đáng với đất nước, xứng đáng với nhân dân, chỉ có lỗi với cha mẹ và ca ca.
Ở cổ đại, nàng nói mình có cha mẹ, có huynh trưởng và gia gia, mọi người đều yêu thương nàng. Thực ra chẳng qua là không muốn họ lo lắng mà thôi.
Nàng ở đây mới gọi là chịu khổ, sống những ngày tháng cơ cực ăn cám nuốt rau, trên đầu lại không có người yêu thương.
Đang khóc, Tiểu Tân chen lời nói: “Chủ nhân đừng khóc nữa. Người đã rất may mắn rồi, ông trời đã ban cho người một cơ hội trọng sinh. Mau viết thư cho cha mẹ người đi.”
Cảm xúc của Liễu Thanh Nghiên bị ngắt quãng, đành cố gắng gượng tinh thần, thu xếp tâm trạng để viết thư cho người nhà.
Bức thư viết rất dài, dường như có nỗi nhớ nhung và lo lắng không dứt. Có thư gửi phụ thân, thư gửi mẫu thân, thư gửi ca ca, tổng cộng viết ba phong.
Viết thư xong, liền một mình ngồi trên khoảng đất trống bên cạnh đồng cỏ, im lặng không nói, trong lòng tràn ngập sự lưu luyến và nhớ thương gia đình.
Nàng ngây ngốc ngồi một bên, không chớp mắt nhìn những chú thỏ nhỏ vui vẻ đùa giỡn trên bãi cỏ. Nhưng tâm trí lại sớm đã bay về phòng bệnh.
Rốt cuộc bên kia tình hình thế nào, nàng hiện giờ không thể nhìn thấy nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cũng chẳng biết cứ ngây người ngồi như vậy bao lâu, cho đến khi Tiểu Tân khẩn thiết kêu lên: “Chủ nhân, thời gian đã hết rồi, người nên ra ngoài thôi.”
Nàng lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, chậm rãi thu hồi suy nghĩ, rời khỏi không gian tràn đầy sức sống này.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, bước chân của hiện thực sẽ không vì một khoảnh khắc xao nhãng mà ngừng lại.
Quay sang Tống đại phu bên này, vì đột nhiên có tôn nhi tôn nữ, nỗi hưng phấn trong lòng như thủy triều dâng trào, không sao có thể bình tĩnh lại được. Đến nỗi cả đêm khó mà chợp mắt, chỉ đến gần sáng mới mơ màng ngủ được một lát.
Sáng sớm, Thanh Dật đến gọi ông qua dùng bữa. Ông lúc này mới tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, vội vàng nhanh chóng rửa mặt chải đầu một lượt, rồi đi theo Thanh Dật.
Sau bữa ăn, Liễu Thanh Nghiên cẩn thận khóa cửa lại. Mấy ông cháu liền cùng nhau đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn nghe Tống đại phu tràn đầy hân hoan kể lại chuyện nhận thân xong, cũng từ đáy lòng cảm thấy vui mừng.
Ông ta cười nói: “Tống đại phu, chúc mừng ông nha. Một lúc nhận được ba đứa tôn nhi tôn nữ, đây quả là một hỷ sự lớn lao trời ban nha! Có cần tổ chức một buổi lễ nhận thân thật náo nhiệt không?”
Tống đại phu xua tay, ôn hòa nói: “Không cần đâu, những thứ đó đều là lễ nghi hão huyền.
Ba đứa trẻ hôm qua đã làm một bàn món ngon cho ta, cũng cung kính dập đầu rồi.
Ta chỉ muốn nhờ vị trưởng thôn đây và mọi người nói một tiếng, ông cháu ta bốn người từ nay về sau chính là người một nhà. Lát nữa mấy đứa nhỏ sẽ dọn đến chỗ ta ở.”
Gà Mái Leo Núi
Trưởng thôn vội vàng đáp: “Ồ, được được. Lát nữa ta sẽ dẫn lão đại, lão nhị bọn họ giúp các vị dọn nhà.”
Tống đại phu cảm kích nói: “Được rồi, trưởng thôn lão ca, chúng ta xin đi trước đây.”
Trưởng thôn nhiệt tình đáp: “Được, đợi bọn ta nha. Ta sẽ bảo lão đại đi dắt xe bò, ta lát nữa sẽ tới. Dùng xe bò dọn nhà, vừa nhanh lại vừa tiện lợi.”
Tống đại phu dẫn ba đứa trẻ một đường đi về phía nhà Liễu Thanh Nghiên. Trên đường hễ gặp phải dân làng, liền nóng lòng báo cho họ biết tin hỷ lớn về việc nhận thân.
Mọi người đều thành tâm thành ý vui mừng thay cho họ, những lời chúc mừng không dứt bên tai. Tin hỷ này như chắp cánh bay đi, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ thôn.
Chẳng mấy chốc, đã có rất nhiều dân làng nhiệt tình đến giúp họ dọn nhà.
Lần này mọi người phần lớn là nể mặt Tống đại phu. Dù sao thì ở trong thôn này, nhà ai có thể đảm bảo người nhà vĩnh viễn không sinh bệnh chứ? Kết giao tốt với đại phu, dù sao cũng không có hại gì.
Khi họ về đến nhà, xe bò của nhà trưởng thôn cũng đúng giờ đến nơi.
Mọi người tranh nhau giành lấy đồ đạc. Mười mấy ngày sau khi đoạn thân, tài sản của Ba tỷ muội từ lúc đầu chỉ có mỗi người một chiếc chăn, tay trắng rời đi, đến giờ đã có đầy một xe bò đồ vật. Sự đối lập này quả thật quá lớn.
Mọi người trong lòng đều thầm thán phục Ba tỷ muội , chỉ trong vỏn vẹn mười mấy ngày ngắn ngủi mà đã lo liệu cuộc sống đâu ra đấy, quả thực không hề đơn giản.
Giờ đây, mấy đứa trẻ đã có sự chăm sóc tỉ mỉ của gia gia , cuộc sống sau này càng không cần phải lo lắng nữa.
Nhiều người đều nghĩ như vậy, cho rằng lũ trẻ đã được lợi, nhưng hiếm ai nghĩ rằng, kỳ thực người thật sự được lợi chính là Tống đại phu, về sau có người thân cận chăm sóc tuổi già, đưa tiễn lúc cuối đời.
Đồ đạc nhanh chóng được chuyển hết vào nhà Tống đại phu.
Thật ra, căn nhà của Tống đại phu không lớn lắm, chỉ có hai gian phòng, một bếp, một nhà củi. May mắn là sân lại khá rộng rãi, chủ yếu là do khi ấy Tống đại phu nghĩ sân lớn một chút tiện cho việc phơi phóng d.ư.ợ.c liệu.
Trong sân chất đầy những món quà mọi người mang đến, tất cả đều để chúc mừng Tống đại phu đã nhận tôn nhi tôn nữ.
Nhà này tặng một cây cải trắng, nhà kia tặng một củ cải, còn có cả trứng gà tươi.
Nhà trưởng thôn tặng nhiều nhất, gồm hai mươi quả trứng và một giỏ khoai tây.
Tống đại phu nắm tay trưởng thôn, thành khẩn nói: “Lão ca ca, còn phiền huynh đưa hộ tịch của bốn người chúng ta nhập chung vào một sổ, sau này chúng ta mới là một gia đình thật sự.”