Đoạn Tuyệt Thân Tộc: Ta Dẫn Đệ Muội Điền Viên Phát Tài

Chương 66



Chẳng bao lâu sau, Ba tỷ muội đã mang theo đồ vật đến nhà tranh.

Sau một hồi sắp xếp, căn nhà dần dần có dáng dấp của một tổ ấm.

Đợi mọi người đều đi hết, Trương Ngũ Nguyệt thở phào một hơi, ôm lấy nữ nhi nói: “Nữu Nữu, về sau nương sẽ dẫn con sống qua ngày, không cần phải chịu sự đ.á.n.h mắng của người nhà họ Tiền nữa. Nương nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, nuôi con trắng trẻo mập mạp.”

“Nương là tốt nhất, nương ở đâu, nơi đó chính là nhà, Nữu Nữu sẽ giúp nương làm việc.”

Nha đầu nhỏ mới bốn tuổi, tuy rằng chưa hiểu biết nhiều, nhưng ai đối tốt với mình, ai đối tệ với mình, trong lòng đều rõ như ban ngày.

Liễu Thanh Nghiên trở về nhà, liền kể chuyện của Trương Ngũ Nguyệt cho Tống đại phu nghe.

Tống đại phu thở dài một tiếng, nói: “Đều là những người khổ mệnh, giúp được phần nào hay phần đó.”

Liễu Thanh Nghiên không chỉ mang gạo lứt mà còn mang một gói muối cho Trương Ngũ Nguyệt và nữ nhi.

Ăn xong bữa trưa, Liễu Thanh Nghiên nói: “Gia gia, trong nhà hết rau rồi, chúng ta lên núi đào ít măng và rau dại về đi.”

Thế là, Ba tỷ muội cõng giỏ mây lên núi. Họ đào được một giỏ măng, nhưng nấm thì không thấy, đào xong chỗ này, lại đào thêm ít rau dại.

Liễu Thanh Nghiên rất thích ăn rau dại trên núi, chỉ không thích rau đắng vì thấy vị quá chát.

Những loại như rau tề, bồ công anh, rau mỳ, cần tây núi, nàng đều thích ăn, hơn nữa tài nấu nướng của nàng lại khéo léo, nên người nhà cũng đều theo đó mà yêu thích các loại rau dại.

Ba người cùng nhau bận rộn làm cơm, chẳng mấy chốc đã được dùng bữa.

Ăn xong cơm, Liễu Thanh Nghiên gọi cả nhà lại một chỗ, nói: “Giờ ta sẽ kể cho mọi người nghe bí mật của ta.

Gia gia, người còn nhớ lần trước ở lão trạch, ta bị lão thái thái họ Liễu đập vỡ đầu không?

Lần đó, ta cảm thấy mình cứ như đã c.h.ế.t một lần vậy.

Khi ấy, có một vị thần tiên đã cứu ta, bảo rằng dương thọ ta chưa tận, còn đưa ta đến chỗ nàng ấy, dạy ta rất nhiều thứ, nào là võ công, nào là bản lĩnh kiếm tiền.

Ta dường như đã ở đó rất lâu, rất lâu.

Sau này, vị thần tiên còn tặng ta một không gian tùy thân, bên trong có rất nhiều ruộng đất, cây trồng mọc nhanh đến lạ.

Gia gia, người không phải vẫn luôn tò mò về thứ nước t.h.u.ố.c ta đưa người ở nhà huyện lệnh là gì sao?

Thật ra đó là linh tuyền thủy, lấy từ không gian của ta, có thể trị bách bệnh, giải bách độc.

Ruộng đất trong không gian của ta, đều là ban đêm ta vào không gian trồng trọt, giờ đã thu hoạch được không ít gạo trắng bột mì.

Ban ngày ta cải trang đến tiệm lương thực, chính là để bán những thứ này.

Gà Mái Leo Núi

Ta kể những điều này cho mọi người nghe, là vì mọi người là những người thân thiết nhất của ta, việc này quan trọng đến nhường nào chắc mọi người đều hiểu rõ chứ.”

Tống đại phu nghe xong, kinh ngạc đến nỗi mắt trợn tròn.

Hai đứa trẻ trước kia tuy rằng có biết chút ít, nhưng giờ phút này nghe xong, cũng đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Liễu Thanh Nghiên thấy họ ngây người ra, liền gọi: “Gia gia, Thanh Dật, Thanh Du, tỉnh lại đi!”

Họ vừa mới hoàn hồn, Liễu Thanh Nghiên lại nói: “Mọi người chú ý xem đây.”

Lời vừa dứt, trong căn nhà vốn trống rỗng, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một bao gạo và một bao bột mì.

Mấy người lại một lần nữa kinh ngạc, nhìn Liễu Thanh Nghiên, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Liễu Thanh Nghiên tiếp tục làm ra việc càng kinh ngạc hơn, nói: “Mọi người nắm tay ta, ta đưa mọi người vào không gian xem thử.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời vừa dứt, mấy người như thể bị thi triển pháp thuật, “vút” một cái, liền xuất hiện trong một không gian thần bí.

Cảnh tượng trước mắt “thoắt” một cái đã thay đổi, trở thành một bãi đất trồng trọt rộng lớn.

Những bông lúa trĩu hạt, từng bông đều oằn mình, một cánh đồng xanh mướt trải dài bất tận.

Những ngọn núi xa xa, ẩn hiện trong màn sương, vô cùng thần bí.

Mấy người tại chỗ đều ngây người ra, miệng há hốc, mãi không khép lại được, cứ như bị điểm định thân chú, đứng sững ở đó bất động.

Liễu Thanh Nghiên nhìn vào mắt họ, cũng không sốt ruột, cứ để mặc họ từ từ tiêu hóa, bản thân cũng không lên tiếng.

Vẫn là Tống đại phu hoàn hồn trước tiên, ông dùng sức nhéo một cái vào cánh tay mình, đau đến “ái chà” một tiếng, lúc này mới nói: “Thanh Nghiên à, đây không phải là mơ chứ? Đây thật sự là không gian của con sao?”

“Đúng vậy, gia gia.” Lúc này, hai đứa trẻ cũng đã hoàn hồn, chỉ là cứ một mực gọi tỷ tỷ, kích động đến nỗi không biết nên nói gì cho phải.

Liễu Thanh Nghiên cười nói: “Đi thôi, ta đưa mọi người đi dạo một vòng không gian của ta.

Nhìn xem, đây chính là linh tuyền thủy mà chúng ta uống mỗi ngày, thứ nước này thật thần kỳ, có thể giải bách độc, trị bách bệnh, người không bệnh uống vào còn có thể cường thân kiện thể. Dùng nó tưới cây, cây cối lớn nhanh đến kinh ngạc!”

Tống đại phu vừa nghe, liền vô cùng tò mò về thứ linh tuyền thủy này, vội vàng múc một bát lên “ực ực” uống cạn.

Uống xong, haizz, liền lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái, hệt như thứ nước mà Liễu Thanh Nghiên đã cho ông uống trước đây.

Cũng chẳng biết làm sao, ông lại ngồi bên bờ suối linh tuyền, bỗng nhiên “oa oa” khóc nức nở, khiến mấy đứa trẻ đều ngớ người ra.

Thanh Du vội vàng hỏi: “Gia gia, người làm sao vậy?”

Lão gia tử nức nở nói: “Nãi nãi của các con, chính là lão bạn đời của ta đó, nàng ấy mấy năm trước bị bệnh mà qua đời rồi.

Ta vẫn luôn cho rằng y thuật của mình rất lợi hại, nhưng đến khi ứng nghiệm lên người nhà mình, lại chẳng giúp được chút gì.

Giá như khi ấy có thứ linh tuyền thủy này, biết đâu đã có thể cứu nàng ấy trở về.

Vãn Vân của ta à, đều do ta, y thuật không đủ cao minh, mới khiến nàng sớm rời xa ta như vậy.” Nói xong, lại khóc càng dữ dội hơn.

Đợi lão gia tử khóc một lúc lâu, Liễu Thanh Nghiên khẽ nói: “Gia gia, người có thể kể cho chúng ta nghe chuyện cũ của người không? Giờ chúng ta đã là người một nhà rồi.”

Hai đứa trẻ vừa nghe tỷ tỷ hỏi vậy, cũng đều tò mò nhìn chằm chằm Tống đại phu.

Lão gia tử cũng chẳng có gì phải giấu giếm, liền kể lại chuyện cũ một cách chi tiết.

Thì ra, Tống đại phu tên thật là Tống Tu, y thuật và bản lĩnh dùng độc đều vô cùng xuất chúng, được coi là y độc song tuyệt, trên giang hồ người ta đều gọi ông là “Quỷ Y”.

Trước kia, ông vẫn cho rằng y thuật của mình thiên hạ vô địch, nhưng ai ngờ được, phu nhân của mình bị bệnh tật quấn thân, cuối cùng vẫn không cứu được, mà ông lại chẳng có chút biện pháp nào.

Cảm giác bất lực đó, đã đả kích ông rất t.h.ả.m khốc.

Phu nhân vừa mất, cả người ông đều suy sụp, cảm thấy y thuật của mình cũng chẳng còn tác dụng gì, từ đó về sau liền trở nên chán nản, sau đó liền chạy đến Nam

Cương Thôn cái nơi nhỏ bé này ẩn náu.

Lúc mới đến đây, ông căn bản không muốn chữa bệnh cho ai nữa, nhưng mỗi lần thấy bệnh nhân đau đớn rên rỉ, trong lòng ông lại không đành, không còn cách nào khác, đành phải ra tay giúp đỡ.

Từ đó về sau, bà con lối xóm đều biết ông là một đại phu, nhưng ông lại là người khiêm tốn, chỉ muốn sống cuộc sống yên bình, bao nhiêu năm nay, cũng không ai biết ông chính là Quỷ Y lừng danh.

Ba đứa trẻ nghe xong câu chuyện của Tống đại phu, mắt đều sáng rực, kinh ngạc reo lên: “Gia gia, người thật lợi hại quá!”

Thanh Du cũng vỗ tay bên cạnh, cứ nói: “Gia gia thật là giỏi quá!”

Liễu Thanh Nghiên mắt long lanh, hỏi: “Ta đã biết người không hề đơn giản, vậy người có phải rất giỏi điều chế nhiều loại độc d.ư.ợ.c không?”