Đoạn Tuyệt Thân Tộc: Ta Dẫn Đệ Muội Điền Viên Phát Tài

Chương 88



Liễu Thanh Nghiên phủi phủi vạt váy, dứt khoát nói: “Nếu giờ không có việc gì, chúng ta ra ngoài dạo chơi một chút!”

“Tỷ, tỷ muốn mua sách sao?”

“Ta định chọn vài cuốn sách nói về ‘Sử Ký’, để tìm hiểu rõ hơn về triều Đại Tề và các nước ngoại bang.”

Mấy người nói đi là đi, ngồi xe ngựa lắc lư đến tiệm sách. Tiệm sách ở huyện thành quả nhiên không giống, sách trên kệ bày la liệt, phong phú hơn trấn nhỏ rất nhiều.

Liễu Thanh Nghiên vừa lật sách, vừa quay đầu hỏi Tống Duệ: “Duệ ca, huynh có muốn mua sách gì không?”

Tống Duệ phất tay, cười nói: “Ta không có gì muốn mua, sách muội chọn, ta xem ké là được rồi.”

Liễu Thanh Nghiên trong đống sách tinh tế chọn lựa, chọn hai cuốn sách nói về lịch sử triều Đại Tề, bên trong ghi chép chi tiết về việc quan lại nhậm chức và cai quản.

Lại chọn mấy cuốn giới thiệu các nước lân cận, trong lòng nàng thầm nghĩ, cần phải tìm hiểu rõ tình hình nơi đây trước, sau này cuộc sống mới có thể thuận lợi.

Nàng quay đầu nói với chưởng quầy tiệm sách: “Chưởng quầy, ngày mai ta còn phải đến mua một số đồ dùng cần thiết cho học tử nhập học, ngài có thể chiếu cố nhiều hơn nhé.”

Chưởng quầy nghe vậy, mặt đầy tươi cười, sảng khoái giảm giá. Dù vậy, mấy cuốn sách cũng tốn không ít tiền. Ở thời cổ đại này, sách là vật hiếm có, đắt lắm!

Rời khỏi tiệm sách, đoàn người lại đến tiệm hạt giống.

Chưởng quầy từ xa đã niềm nở đón tiếp, mặt đầy nhiệt tình: “Ôi, vị cô nương này, mấy vị công tử, muốn mua gì vậy?”

Liễu Thanh Nghiên tiến lên một bước hỏi: “Chưởng quầy đại thúc, ở đây có bán hạt giống nhân sâm không?”

Chưởng quầy nghe vậy, lắc đầu lia lịa: “Cô nương, hạt giống d.ư.ợ.c liệu quý ở chỗ ta không có, thứ này khó tìm lắm! Nghe nói nhân sâm rất khó trồng, mười phần thì chín phần không sống được. Cô nương hay là đến tiệm t.h.u.ố.c hỏi thử xem?”

Liễu Thanh Nghiên gật đầu, lại hỏi: “Vậy hạt giống tử vân anh, hạt đậu nành, và hạt cải dầu, ở đây có không?”

“Có, có, có! Cô nương, muốn bao nhiêu?”

“Đại thúc, ta trước hỏi, trồng một mẫu tử vân anh, đại khái cần bao nhiêu hạt giống?”

“Khoảng sáu cân.”

“Vậy đậu nành thì sao?”

“Đậu nành một mẫu cần khoảng mười cân. Nếu đất cằn cỗi, còn phải cho thêm hạt giống.”

Liễu Thanh Nghiên nghe xong, lại hỏi về lượng hạt cải dầu cần dùng, sau đó phất tay: “Đại thúc, cho ta hai trăm cân hạt giống tử vân anh, hai trăm cân hạt cải dầu, cộng thêm năm trăm cân hạt đậu nành! Đúng rồi, ngài có thể giao hàng không? Nhiều như vậy, ta không mang nổi.”

“Có thể giao! Cô nương, nhà cô ở đâu?”

“Nam Cương Thôn, Thanh Thủy Trấn. Nếu không phải trong trấn không mua được hạt giống Tử Vân Anh, ta cũng chẳng phải chạy xa đến Bình Dương Huyện như vậy.”

“Cô nương, người đúng là đã tìm đúng nơi rồi! Cả Bình Dương Huyện này, chỉ mỗi chỗ ta bán hạt giống Tử Vân Anh. Nhưng mà tiền xe vận chuyển, e là cô nương phải chi trả, bằng không chạy xa đến thế, ta e là phí công.”

“Được, tiền xe ta chi. Tiền hạt giống đợi hàng đến nơi sẽ thanh toán.”

“Vậy thì không ổn! Cô nương, người phải đặt trước một chút định kim. Vận chuyển xa như vậy, nhỡ người không cần nữa thì ta biết làm sao đây?”

“Đại thúc cứ yên tâm, định kim ta nhất định sẽ giao, lời ta nói ra là giữ lời! Chờ khi ta về nhà, sẽ ghé qua báo cho đại thúc một tiếng, xe chở hàng sẽ đi cùng ta.” Hai người cứ thế ngươi một lời, ta một lời, chuyện liền được thỏa thuận xong xuôi.

Ra khỏi cửa tiệm hạt giống, mặt trời đã ngả về tây, bụng cũng bắt đầu kêu réo.

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy người đến một quán ăn, nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm nữa, Tống Duệ và Thanh Dật đang độ tuổi ăn khỏe, mấy người gọi bốn món, lại gọi thêm mấy bát cơm.

Ăn xong, mấy người dạo bước đến quán trà. Liễu Thanh Nghiên gọi một ấm trà giá trung bình, uống được hai ngụm.

Thanh Dật ghé vào tai nàng, thì thầm nhỏ giọng: “Tỷ, trà này còn không ngon bằng loại trà thường tỷ tự sao đây.”

Liễu Thanh Nghiên nghe xong mỉm cười, vẫy tay gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, phiền huynh mời chưởng quầy của các ngươi qua đây một chuyến, ta có chút việc làm ăn về trà muốn bàn với y.”

Hôm nay Liễu Thanh Nghiên diện một bộ váy áo lộng lẫy, chất liệu vải vóc thượng hạng, đứng cạnh Tống Duệ, khí chất thật nổi bật.

Tiểu nhị không dám chậm trễ, cúi đầu khom lưng nói: “Cô nương, hai vị công tử chờ chút, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo ngay.” Nói xong, y liền thoăn thoắt chạy xuống.

Không bao lâu, liền thấy một nam tử trẻ tuổi với dáng đi khoan thai bước tới.

Y vận y phục trường bào màu trắng ánh trăng, thắt lưng buộc dải lụa cùng màu, làm nổi bật vừa vặn dáng người cao ráo, tuấn tú.

Gương mặt trắng nõn như ngọc, dưới hàng lông mày kiếm là đôi mắt sâu thẳm mà sáng ngời, tựa như những vì sao lạnh lẽo lấp lánh trong đêm, toát lên vẻ điềm tĩnh và tinh anh hiếm thấy ở những người trẻ tuổi độ đôi mươi.

Khóe môi y khẽ mỉm cười một cách vừa phải, vừa thân thiện lại không mất đi chừng mực, khiến người ta tự nhiên mà sinh lòng tin tưởng.

Nam tử mở lời nói: “Ta là chưởng quầy ở đây, là vị cô nương này tìm ta sao?”

“Đúng vậy, chưởng quầy xin chào. Ta có vài loại trà, đều được hái từ những cây trà cổ thụ trong núi sâu, do đích thân ta sao chế, không biết quý điếm có thu mua không?”

“Cô nương, không biết có thể cho ta xem qua trà trước được không?”

Liễu Thanh Nghiên vừa nghe, liền lấy trà ra, đặt lên bàn, tổng cộng ba gói.

“Một gói là trà có tuổi đời dưới mười năm, một gói từ mười đến năm mươi năm, và một gói trên năm mươi năm tuổi.” Nói xong, nàng dứt khoát mở từng gói trà ra.

Chưởng quầy bước tới, đầu tiên là xem xét kỹ lưỡng lá trà, sau đó lại ghé sát mũi ngửi thật mạnh, chỉ bằng hình dáng và mùi hương này, y đã đoán được chất lượng trà không tồi, liền tiếp lời: “Cô nương, không biết có thể pha ra cho ta nếm thử được không?”

“Đương nhiên có thể, chưởng quầy cứ tự nhiên.”

Chưởng quầy nhiệt tình mời chào: “Cô nương, hai vị công tử, mời theo ta vào bao sương. Ở đây người đông miệng tạp, bàn chuyện làm ăn không tiện lắm.”

Thế là, ba người Liễu Thanh Nghiên cùng chưởng quầy đến bao sương. Vừa ngồi xuống, chưởng quầy liền sai tiểu nhị đi lấy nước sôi, định tự mình pha trà.

Nhân lúc này, Liễu Thanh Nghiên liền giới thiệu về tuổi đời của ba loại trà.

Nước vừa đến, chưởng quầy thuần thục pha trà, đầu tiên là ngửi hương trà, sau đó nhấp từng ngụm nhỏ, trên mặt dần lộ ra nụ cười hài lòng.

Y khen ngợi: “Cô nương, cả ba loại trà này đều rất ngon, đặc biệt là loại trên năm mươi năm tuổi, hương vị độc đáo, ta đều sẽ thu mua.”

“Vậy chưởng quầy, người ra giá đi.” Liễu Thanh Nghiên trước đó đã hỏi thăm giá trà khắp nơi, trong lòng cũng ít nhiều có số liệu.

Chưởng quầy đảo mắt, nói: “Cô nương, trà dưới mười năm tuổi, ta ra tám trăm văn một cân; dưới năm mươi năm, một lạng bạc một cân; trên năm mươi năm, ba lạng bạc một cân.”

Chưởng quầy này không hổ là lão luyện trong giới làm ăn, vô cùng tinh ranh.

Liễu Thanh Nghiên nghe vậy, không đồng tình, nói: “Trà của ta được sao chế với kỹ thuật độc đáo, lại đều từ núi sâu mà đến, người vừa nếm cũng thấy rồi, bất luận là hình dáng, màu sắc, hay mùi hương, vị trà, đều không giống trà trong trà lâu của người.

Người chỉ ra giá thấp như vậy, là vì cho rằng ta còn nhỏ, không hiểu thị trường, hay là cho rằng trà của ta không tốt?”

“Cô nương họ gì vậy? Ta họ Trương, tên Ngọc Hiên, còn chưa biết xưng hô với mấy vị ra sao, mọi người làm quen chút. Chuyện làm ăn mà, đều dễ thương lượng, ha ha!”