Lưu hậu nương tử?
Thái tử đúng là lắm chuyện.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta bị đẩy vào ngục.
Đã là “lưu hậu nương tử”, đương nhiên phải giam cùng một phòng với Triệu Mộ.
Sau khi Thái tử rời đi, Triệu Mộ lạnh giọng hỏi: “Nàng quay về làm gì?”
Ánh mắt khinh khỉnh như nhìn bằng… lỗ mũi, rõ ràng là chẳng muốn thấy mặt ta.
Ta đáp: “Thì là… đến để ở bên công tử.”
Triệu Mộ với ánh mắt phức tạp, khóe môi dường như khẽ nhếch lên một cách không dễ phát hiện.
Ta nhanh chóng vào thẳng vấn đề, không dài dòng với hắn nữa:
“Trước khi tới đây, ta đã bố trí xong tử sĩ. Đến ngày c.h.é.m đầu, sẽ có người đến cướp ngục. Công tử yên tâm, ta sẽ không để ngài chết.”
Triệu Mộ đưa tay gãi nhẹ sống mũi cao thẳng:
“Vậy sao? Hương Ngưng cô nương giờ cũng đã có thể một mình gánh vác rồi. Có nàng ở đây, ta cũng yên tâm.”
Ta cứ ngỡ, câu này là lời hắn thật lòng.
Đêm ấy, ta và Triệu Mộ cùng nằm mà không cởi y phục. Trong ánh trăng lờ mờ rọi vào từ khung gỗ trại giam, cả hai đều chẳng chợp mắt được.
Hôm sau, ngoài ngục truyền đến một trận náo động lớn.
Hoàng đế băng hà. Nữ nhi của Trấn Quốc Đại Tướng Quân dẫn khởi nghĩa quân tiến vào kinh thành, hành động thanh trừ gian thần, c.h.é.m yêu đạo, phò trợ Thái tử đăng cơ.
Triệu Mộ là công thần, đương nhiên được vô tội phóng thích.
Mãi đến lúc ấy, ta mới chợt hiểu — thì ra Triệu Mộ và Thái tử đã sớm tính toán chu toàn.
Hóa ra, chỉ có một mình ta là sốt ruột lo lắng vô ích.
Chỉ là, Định Viễn Hầu cùng kế thất thì không được may mắn như vậy.
Sau khi được tự do, Triệu Mộ nhận lấy bảo kiếm từ tay Tử Trúc.
Ta đứng ngay bên cạnh hắn, chỉ thấy hắn đưa một tay che mắt ta lại, tay kia rút kiếm, vung lên như chớp.
Một kiếm thẳng vào yết hầu, kết thúc sinh mạng của cả hai người.
Kể từ hôm nay, Triệu Mộ chính thức trở thành tân gia chủ của Định Viễn Hầu phủ.
Cuối cùng hắn cũng báo được thù cho mẫu thân hắn rồi.
Tân đế đăng cơ, tiến hành chỉnh đốn triều cục triệt để.
Liên tiếp hai tháng, Triệu Mộ đều bận rộn với việc triều chính.
Còn ta, cũng không ngơi nghỉ, liên tục qua lại giữa các cửa hiệu.
Chẳng biết từ lúc nào, ta đã nắm giữ toàn bộ việc quản lý nội vụ trong phủ Định Viễn Hầu.
Giờ đây, dù đối mặt với Từ Uyển hay bất kỳ tiểu thư thế gia nào khác, ta cũng đều ung dung tự tại, không còn chút tự ti như thuở ban đầu.
Tân đế mở yến tiệc trong cung, ban thưởng cho công thần.
Không ngờ ta lại được sắc phong làm An Dương Quận chúa, ban thêm phủ đệ cùng ruộng tốt.
Tân đế trước mặt quần thần tuyên bố:
“Ái khanh Triệu Mộ hết mực tiến cử nàng, trẫm cũng không thể phụ bất kỳ ai có công với xã tắc.”
Người vừa cười vừa nói, liếc nhìn ta một cái, rồi lại nhìn về phía Triệu Mộ.
Ta dập đầu tạ ơn, lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không nói nên lời.
Mãi đến khi tân đế ban hôn cho Quý Minh Thận và Từ Uyển, ta mới giật mình nhận ra —
Ta vào kinh cũng đã hai năm.
Ta đã hai mươi.
Trong mắt người đời, đã là một “lão cô nương”.
Quý Minh Thận đưa mắt nhìn ta, tựa như có vạn lời chưa nói.
Nhưng ta lại vô cùng bình thản.
Thậm chí còn cảm thấy… nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta uống hai chén rượu mơ, dùng men say để che giấu tâm tình vừa được giải thoát.
Trên đường từ cung trở về phủ, sắc trời đã tối.
Ta và Triệu Mộ đều ăn ý giữ im lặng.
Hai người sóng vai đi, tay hắn vô tình chạm vào tay ta.
Tim ta như nhảy vọt khỏi lồng ngực, hai má nóng bừng.
Ta chỉ cảm thấy bản thân sắp phát điên đến nơi rồi.
Triệu Mộ bỗng lên tiếng, quay đầu nói với Tử Trúc:
“Đêm nay không cần canh gác, lui xuống đi.”
Tử Trúc vội vàng khuyên can:
“Nhưng chủ tử, tuy tình thế đã định, nhưng ngài vẫn còn nhiều kẻ thù… thuộc hạ phải bảo hộ cho ngài!”
Mặc Thư bước ra, kéo Tử Trúc đi luôn:
“Ngươi câm miệng được chưa? Ngươi không thấy mình dư thừa à?!”
Tử Trúc phản ứng lại, lập tức kéo Mặc Thư đi mất dạng.
Bầu không khí lập tức trở nên khác lạ.
Triệu Mộ lại mở lời, giọng lười nhác nhưng mang vài phần tà mị:
“Quý Minh Thận thực ra còn có một thân phận khác, hắn vào triều là để cầu phản án cho gia tộc. Từ thượng thư giúp hắn không ít. Công tư giao hòa, Quý Minh Thận cam tâm tình nguyện nhận mối hôn sự này.”
Thì ra là vậy…
Ta “ồ” một tiếng, không có phản ứng gì.
Triệu Mộ như được khơi dậy hứng thú, từ từ ép ta lùi về phía gốc đào:
“Hương Ngưng, hình như nàng chẳng có chút tổn thương nào cả. Vì sao vậy?”
Hắn cúi đầu, hương lan nhàn nhạt từ người hắn len vào mũi ta.
Ta hoảng hốt:
“Ngài…ngài… rốt cuộc là muốn nói gì?”
Môi hắn bất ngờ chạm vào môi ta, chỉ khẽ lướt qua như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Ta mở to mắt, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Chuyện này… chuyện này… làm sao cho phải phép?!
Nhưng Triệu Mộ lại không tiến thêm, chỉ thở dài tiếc nuối:
“Quý Minh Thận có thể sẽ cưới nàng làm bình thê, hoặc quý thiếp. Thôi thì, vợ bạn không thể động vào, ta cũng chẳng miễn cưỡng. Dù sao, trong lòng nàng, ta vĩnh viễn cũng không bằng Quý huynh.”
Hắn miệng thì nói thế, nhưng thân người vẫn không lùi nửa bước, còn một tay chống lên thân cây, bao phủ cả người ta dưới bóng mình.
Áp lực quá mạnh, ta hoảng đến nỗi gọi luôn cả họ lẫn tên tự của hắn ra:
“Triệu Tử Khanh!”
Triệu Mộ bật cười:
“Ha… hay lắm, đến tên tự cũng dám gọi rồi.”
Ta bị Triệu Mộ bế bổng lên.
Hắn đưa ta về phòng ngủ.
Tay chân ta luống cuống, chẳng biết hôm nay là ngày gì.
Căng thẳng tới cực điểm.
Triệu Mộ nắm lấy tay ta, áp lên n.g.ự.c trái của hắn.
“Hương Ngưng, cảm nhận được không? Nơi này đập rất dữ dội.”
Ta vội quay mặt đi, nhất thời không biết nên làm gì.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Một nha hoàn đang dẫn Quý Minh Thận tới.
Hẳn là có chuyện quan trọng nên hắn mới vội vàng đến thế.