Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 120: Đào hôn (2)



Lão Chung quỳ rạp xuống đất dập đầu tạ ơn, trong lòng thầm cầu khấn: "Tiểu thư, bảo trọng! Lão nô việc nên làm đều đã làm, Tĩnh Viễn hầu phủ cũng sẽ tận lực lo liệu. Chúng ta chờ ngươi bình an trở về ——"

...

Ninh Tuyết Mạch mặc một bộ đồ ăn mày rách rưới, co ro ngồi trong góc tường khuất gió, nhìn quan binh ngoài đường đang gà bay chó sủa truy lùng khắp nơi, chỉ hận không còn sức mà chửi thề.

Cẩn thận thế nào cũng có sơ suất, đại ý thất thủ chính là nàng lúc này!

Rõ ràng kế hoạch của nàng vô cùng chu toàn, không chê vào đâu được.

Trước tiên đổi toàn bộ sính lễ thành ngân phiếu, giữ lại một phần mang theo bên người, còn âm thầm chia cho lão Chung một ít để ông duy trì vận hành hầu phủ sau khi nàng rời đi.

Vì không liên lụy đến người khác, cũng để tin tức không lọt ra ngoài, nàng chỉ nói cho mỗi lão Chung biết kế hoạch. Dù lão Chung không hoàn toàn tán thành, nhưng hiện tại nàng nói gì ông cũng nghe, chủ tớ một lòng, phối hợp ăn ý.

Hai người bàn bạc xong liền lấy cớ mừng phong phi, triệu tập tất cả người trong phủ đến đại sảnh, sau đó lặng lẽ hạ độc — do chính tay lão Chung thi hành — giả tạo ra hiện trường như bị cường nhân đột nhập.

Đây là một nước cờ hiểm, nhưng bắt buộc phải đi.Nếu nàng âm thầm rời đi, Nhạc Hiên Đế tất nghi ngờ toàn phủ thông đồng, nhẹ thì thẩm vấn, nặng thì tru di. Chỉ khi tất cả đều trúng độc, hoàng đế mới tin là có kẻ bên ngoài làm loạn, không giận lây lên họ.

Đây là khổ nhục kế, là cách duy nhất nàng có thể bảo vệ họ.

Là người tinh thông độc thuật, Ninh Tuyết Mạch khống chế liều lượng cực kỳ chính xác. Nàng biết bốn cung tỳ còn quay lại, nên tính thời gian trúng độc vừa đủ — khi các cung tỳ về đến nơi, người trong phủ đã ngã gục, biểu hiện độc phát rõ ràng nhưng không đến mức nguy hiểm tính mạng.

Trước khi đi, nàng cũng dặn kỹ lão Chung phải nói những gì sau khi tỉnh lại, bởi nàng tính chắc Nhạc Hiên Đế dù biết nàng đào hôn cũng sẽ vì thể diện hoàng gia mà ngầm chấp nhận lời nói dối "bị bắt đi." Như vậy, Tĩnh Viễn hầu phủ sẽ không bị liên lụy.

Với những lời dặn dò trước đó, người trong phủ nếu không đến mức sống không nổi, tuyệt đối sẽ không tự ý rời đi.

Còn nàng, vốn định rời khỏi kinh thành, tìm đến vùng núi hẻo lánh ẩn thân vài ngày, chờ tin đồn lắng xuống sẽ quay lại. Dù bên ngoài truyền rằng nàng bị bắt, thì thanh danh cũng chẳng còn gì.

Lão hoàng đế tuyệt đối sẽ không còn ý định cưỡng ép phong phi. Nàng có thể an ổn quay về phủ, sống cuộc đời tiêu dao như ý.

Về phần danh tiết?

Ai quan tâm?

Chỉ cần nàng sống đúng với lòng mình, sống theo ý mình là đủ.Chỉ cần bản thân biết rõ mình thanh bạch vô tội, những lời bàn tán đều không đáng một xu.

Sau vụ này, những kẻ đào hoa vây quanh nàng tất sẽ ít đi, nàng cũng có thể chuyên tâm tu luyện. Chờ đến khi có đủ năng lực, sẽ tự mình bước lên cao, không cần dựa vào ai cả.

Mọi thứ vốn đều hoàn mỹ như thế.

Ai ngờ, vào lúc nàng khiến mọi người hôn mê thì chính mình cũng hít phải một chút độc phấn...

Kiếp trước thân thể đã quen ngâm độc, gần như bách độc bất xâm. Nhưng khối thân thể hiện tại thì không được như thế, vô cùng mẫn cảm.

Dù nàng đã uống thuốc giải từ trước, nhưng vẫn hoa mắt chóng mặt, miễn cưỡng dịch dung thành tiểu ăn mày, cố gắng rời khỏi hầu phủ.

Chạy đến một góc vắng vẻ, nàng vừa ngồi xuống đã cảm thấy khí huyết đảo lộn, cố gắng vận công ép độc nhưng cuối cùng vẫn không cầm cự nổi, ngất đi lúc nào chẳng hay.

...

Đến khi tỉnh lại, bầu trời đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

~~~Hết chương 120~~~