Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 128: Sẽ không trở thành bằng hữu (2)



"Không cần." Quý Vân Hạo giơ tay, dứt khoát nuốt viên thuốc.

Một dòng nước ấm theo cổ họng trôi xuống, cuối cùng cũng xua tan cảm giác rét lạnh do viên thuốc trước đó mang lại. Trong lòng hắn cười thầm—tiểu nha đầu này tuy thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, suy nghĩ không đủ chu toàn. Bây giờ để lại giải dược cho hắn, không sợ hắn lập tức phái người truy bắt nàng? Hoặc tìm quan binh tiết lộ hành tung của nàng?

Vẫn còn non nớt.

Hắn ngồi xuống vận khí dẫn thuốc, chẳng bao lâu sau toàn thân bốc nóng, mồ hôi túa ra trên trán, cả người khô rát, miệng đắng nghét. Chuyện gì đây?! Đây là phản ứng bình thường của giải dược sao, hay là...

Hắn nóng đến mức không chịu nổi, vội cởi áo ngoài. Không ngờ từ vạt áo lại rơi ra một mảnh giấy. Vị trí tờ giấy rơi xuống vô cùng trùng hợp, nếu không cởi áo thì tuyệt đối không thể rơi ra được.

Chỉ một hàng chữ ngắn:

"Giải dược này có thể ức chế độc tính trong năm ngày. Năm ngày sau đến Tĩnh Viễn Hầu phủ, sẽ có giải dược thật sự dâng tặng."

Quý Vân Hạo: "..."

Tiểu hồ ly giảo hoạt!

Hắn dở khóc dở cười, vừa giận vừa buồn cười.

Nghĩ một lúc rồi phân phó: "Số 2*, đi theo nàng, đảm bảo nàng luôn bình an." (*Tên của thị vệ này chưa có, toàn bị gọi là thị vệ số 2)

Thị vệ số 2 thoáng sững sờ. Tiểu nha đầu kia tính kế Vương gia bao lần, Vương gia không hận nàng nghiến răng nghiến lợi đã là nể mặt, sao còn phải phái người bảo vệ nàng?

Quý Vân Hạo liếc mắt đã thấy được nghi hoặc trong mắt hắn, nhàn nhạt nói: "Bổn vương không định để nàng chết—giải dược thật vẫn chưa đưa cho bổn vương."

Số 2 lập tức hiểu, cúi người đáp: "Vâng, gia!" Rồi quay người đuổi theo Ninh Tuyết Mạch.

"Ngươi âm thầm bảo vệ nàng là được. Trừ khi vạn bất đắc dĩ, không được để lộ thân phận."

"Tuân lệnh!" Số 2 không nói thêm lời, thân ảnh chợt lóe, lập tức đuổi theo phương hướng nàng rời đi.

Thị vệ số 1 nhìn Quý Vân Hạo, ánh mắt có chút phức tạp. Vị Vương gia nhà mình hình như rất đặc biệt với tiểu cô nương này. Lúc chọn đúng canh giờ ra ngoài, chẳng phải cũng là để đưa y phục cho nàng?

Nếu không, sao trong xe ngựa lại chuẩn bị sẵn quần áo phù hợp cho nàng?

Tuy đã bị biếm, nhưng tin tức của Quý Vân Hạo chưa bao giờ gián đoạn. Là một hoàng tử mang dã tâm, hắn tự nhiên có trong tay mạng lưới quan hệ và tình báo rộng khắp. Mọi chuyện trong thành, hắn đều nắm rõ từng khắc.

Đại Lý Tự nổi tiếng với danh hiệu "bắt thần", dẫn theo mười hai bộ khoái mang kim bài, cưỡi khoái mã, dắt chó săn, lục soát cả đêm ngoài thành vẫn không thấy được một vạt áo của Ninh Tuyết Mạch.

Vì thế, Quý Vân Hạo đoán nàng chưa rời khỏi thành. Hắn mới chọn giờ này ra ngoài, còn cố tình làm xe ngựa nổi bật...

"Rất kỳ quái vì sao ta lại giúp nàng?" Quý Vân Hạo liếc sang thuộc hạ.

"Thuộc hạ thực sự không hiểu lắm." Thị vệ Nhất Hào đáp thẳng.

"Gia này của ngươi không định để nàng nhập hậu cung."

Điểm này thì số 1 hiểu rõ. Tiểu nha đầu kia cổ quái ranh mãnh, nếu vào hậu cung nhất định sẽ trở thành một tay khuấy động triều chính. Huống chi nàng còn có chút giao tình với Thái tử Quý Vân Hoàng. Nếu trong cung xảy ra biến động gì, nàng tất sẽ nghiêng về phía Thái tử, bất lợi cho phe Lục gia bọn họ...

"Gia, hay là nghĩ cách trừ bỏ nàng?"

Quý Vân Hạo âm thầm đảo mắt.

Trừ bỏ nàng? Nói thì dễ! Lão tử vừa rồi suýt chút nữa đã bị nàng trừ bỏ rồi đấy!