Chết tiệt! Quên mất thân thể này nặng kinh khủng!
Ninh Tuyết Mạch vung dây leo trong tay, cuối cùng cũng quấn được vào một gốc đại thụ bên cạnh. Nàng vội xả dây, thân hình nghiêng nghiêng lướt đi, chuẩn bị lần nữa lao lên thân cây. Nhưng ngay lúc đó, một luồng khí nóng rực ập tới từ phía sau. Nàng lập tức đổi hướng, thân thể trầm xuống, ngay trên đầu liền có một quả cầu lửa xẹt qua.
Không trúng nàng, nhưng lại đánh trúng dây leo!
Dây leo đứt phựt, đầu còn lại lập tức bị ăn mòn với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.
Ninh Tuyết Mạch chỉ đành buông tay.
Giờ khắc này, thân thể nàng vẫn còn lơ lửng giữa không trung, trong tay không có lấy một vật tiện tay, chỉ có thể rơi thẳng xuống.
Ngay khi ấy, con rết bích ngọc phóng người ra, lao về phía nàng!
Đôi mắt đỏ to bằng hạt đậu của nó lóe lên sát ý độc ác ——
"Tiểu tạp chủng! Một tiểu nha đầu mà cũng dám đấu với lão tử?! Lão tử nướng ngươi thành thịt khô!"
Lại một quả cầu lửa nữa bay thẳng đến Ninh Tuyết Mạch!
Thị vệ số 2 thấy tình thế không ổn, định ra tay, nhưng chưa kịp hành động, thì giữa không trung, nơi không có chỗ mượn lực, thân thể Ninh Tuyết Mạch lại bỗng xoay ngoặt, tránh thoát hỏa cầu.
Đồng thời ống tay áo khẽ rung, một sợi dây thừng dài sáng bóng vọt ra như điện, quấn chặt vào vòng eo to lớn của con rết bích ngọc!
Nàng mượn lực kéo mạnh, thân thể liền thuận thế bay vút lên lần nữa. Còn con rết bích ngọc vì bị kéo lại, tốc độ cũng chậm đi đáng kể ——
Và rồi ——
Phốc! Một tiếng vang lên, tiếp đó là tiếng cành khô gãy liên tiếp vọng tới.
Thân hình khổng lồ của con rết bị kéo mạnh rơi vào bụi gai tua tủa, lăn lộn đè sập cả một khoảng.
Còn thân thể Ninh Tuyết Mạch nhẹ nhàng đáp xuống một gốc đại thụ cách đó mấy trượng, không tổn hao chút nào.
Tuyệt diệu! Thật sự quá tuyệt diệu!
So với hai đại cao thủ luận võ còn hấp dẫn hơn!
Thị vệ số 2 ẩn mình trong bóng tối nhìn đến ngây người! Tiểu nha đầu này, quá ngầu!
Nếu không phải nhớ lời dặn của Lục Vương gia, hắn suýt nữa đã kêu lớn một tiếng "hay lắm!"
Hô! Một trận cuồng phong nổi lên, đầu con rết bích ngọc từ bụi gai dựng thẳng lên ——
Lần đầu tiên nó rơi vào cảnh thảm hại thế này, toàn thân giáp lân dựng đứng.
Một tiếng gầm dài vang lên, hai bên lưng nó cư nhiên mọc ra một đôi cánh! Đôi cánh vỗ mạnh, con rết liền lao thẳng đến Ninh Tuyết Mạch!
Rết biết bay?!
Con rết này vậy mà lại mọc cánh?!
Không phải quá biến thái rồi sao!
Con rết bích ngọc này rõ ràng bị chọc giận, miệng liên tục phun ra cầu lửa, điên cuồng lao về phía Ninh Tuyết Mạch.
Khoảnh khắc thị vệ số 2 nhìn thấy đôi cánh kia mọc ra, sắc mặt hắn đã thay đổi!
Ninh Tuyết Mạch trêu chọc vào chính là một con rết đã tu luyện năm trăm năm – con rết rồng bay!
Nếu chỉ là rết bích ngọc bình thường, với bản lĩnh của hắn, vẫn có thể kịp thời ra tay cứu viện. Nhưng con rết rồng bay chính là vương giả trong loài rết, trong cơ thể đã có niệm lực đạt tới cấp 6! Phải đến tầng thứ sáu mới nên xuất hiện loại quái vật này, không ngờ tầng năm đã đụng phải!
Ngay cả hắn cũng chưa chắc là đối thủ!
Chuyện này... chỉ e sắp tiêu rồi!
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, đã thấy Ninh Tuyết Mạch như tia chớp lao thẳng về phía hắn: "Ê, lão Nhị! Đừng chỉ đứng nhìn, phụ một tay đi!"
Thị vệ số 2 sững người.
Lão Nhị? Nàng đang gọi ai? Chẳng lẽ quanh đây còn có người hỗ trợ khác?
Không thể nào? Nếu gần đó có cao thủ khác, với công lực của hắn hẳn phải cảm nhận được ——
Không đúng! Ánh mắt nàng rõ ràng đang nhìn hắn! Nàng đang gọi hắn!
Gương mặt tuấn tú của thị vệ số 2 tối sầm lại. Mà ngay lúc ấy, Ninh Tuyết Mạch đã lướt qua người hắn, còn tiện tay hất ra lớp lá cây đang che giấu thân hình hắn...