Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 148: Rắn Rết Núi (2)



Nói ra cũng kỳ lạ, dưới chân là rắn, hai bên cũng bò đầy rắn, vậy mà không một con nào tỏ ra có ý định tấn công bọn họ, cứ như thể coi họ là không khí.

Không cần hỏi cũng biết, chính là thứ chất lỏng kỳ quái mà Ninh Tuyết Mạch đã phun lên người họ trước đó phát huy tác dụng.

Lúc này, thị vệ số 2 vẫn âm thầm khâm phục Ninh Tuyết Mạch.

Nữ tử thường sợ rắn, hắn từng thấy một thiên tài niệm lực được ca tụng tận mây xanh chỉ vì thấy một con rắn mà thét lên như bị lóc da.

Hiện tại giữa nơi đầy rắn rết như thế này, đến hắn cũng phải cố hết sức để giữ cho hai chân không run lên bần bật, mặt mày trắng bệch.

Thế mà Ninh Tuyết Mạch – tiểu nữ tử ấy – lại thản nhiên bước đi giữa rừng rắn, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, sắc mặt không chút đổi thay.

Có một con rắn vàng dài hơn một mét, từ trên cây ngã xuống, rơi ngay lên cổ nàng, Số 2 bị dọa toát mồ hôi lạnh. Thế nhưng Ninh Tuyết Mạch vẫn không hề chớp mắt, chẳng thèm để tâm đến con rắn đang trườn một vòng quanh cổ mình, để mặc nó rồi để nó tự rời đi trong vẻ đắc ý...

Là vương bát đản nào dám nói nữ nhi của Ninh hầu gia nhát gan yếu đuối, vô dụng không ra gì?!

Người nói ra câu đó đúng là mù thật rồi!

Theo những gì hắn tận mắt chứng kiến từ đầu tới giờ, nữ tử này chính là kỳ tài hiếm thấy từ xưa đến nay!

Thông minh, gan lớn, cẩn trọng, trong lòng lại có mưu lược, trên người còn có một thân tuyệt kỹ thần kỳ!

So với phụ thân nàng, chỉ có hơn chứ không hề kém. Ai cưới được nữ tử này, đúng là tu tám đời mới có được phúc phận như thế.

Chỉ tiếc, Vương gia bọn họ không có phúc phận ấy, đành để vuột mất một người nữ tử ưu tú như vậy...

Cứ thế, bọn họ thuận lợi đi qua xà trận dày đặc khắp núi rừng. Dù Số 2 toát mồ hôi lạnh nhưng cuối cùng vẫn chịu được, ngoài sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn qua không thấy gì khác thường.

"Hồi nãy thứ cô phun lên người ta là thuốc gì vậy? Hình như bọn rắn đều xem chúng ta là đồng loại..." – Số 2 không nhịn được tò mò.

Ninh Tuyết Mạch giơ ngón tay trắng muốt đặt lên môi, khẽ cười: "Phương thuốc độc môn, bí mật."

Số 2: "......"

Nếu là bí mật thì hắn cũng chẳng tiện hỏi thêm. Hắn nhìn về phía trước: "Chắc tiếp theo là bọ cạp trận? Mùi trên người ta còn dùng được không?"

"Thêm một loại nữa." – Ninh Tuyết Mạch đáp gọn, rồi tự mình lấy ra hai lọ thuốc nhỏ, lần lượt xịt lên người từng người.

Mùi lần này càng kỳ lạ hơn, hôi đến mức Số 2 suýt hắt hơi.

"Sao lại có mùi như... phân gà vậy?" – Số 2 nhăn mũi, suýt bị nghẹt thở.

Đôi mắt Ninh Tuyết Mạch cong cong: "Ngươi muốn trên người mình bốc mùi thối hoắc khiến bọ cạp tránh xa, hay là thơm ngào ngạt để chúng kéo tới mở tiệc chiêu đãi ngươi?"

Thôi được, hắn nhịn.

Bây giờ hai người đã tiến sâu vào vùng núi, cuối cùng cũng chạm trán bầy bọ cạp nơi này.

Bọ cạp tuy ít hơn rắn, lại đều hành động đơn độc, con to cỡ như cái đàn tỳ bà, con nhỏ cũng bằng cái quạt tròn, di chuyển nhanh như chớp, đuôi nhọn dựng lên như một lá cờ nhỏ giương cao.

Trong lòng Số 2 vẫn có chút hoài nghi. Hắn biết mùi trên người mình là mùi gà, người ta nói bọ cạp sợ gà, nhưng mấy con bọ cạp to tướng này, cái nào cũng lớn hơn cả gà trống, chẳng lẽ vẫn sợ?

Nhưng lo lắng của hắn là thừa.

Thiên địch vẫn là thiên địch.

Bọ cạp nơi này đúng là sợ mùi gà... chính xác hơn là sợ cái mùi "phân gà" trên người bọn họ.

Hai người đi đến đâu, bọ cạp hai bên đường lập tức chạy tán loạn, trong chớp mắt đã lẩn hết vào bụi rậm, đúng nghĩa chạy trối chết, sợ hãi chạy như cỏ trước gió!