Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 154: Người Bay Giữa Không Trung (4)



Ninh Tuyết Mạch trong lòng chợt động — con rắn này định ép bọn họ ra ngoài để làm vật hi sinh thay nó sao?!

Lũ chim kia hễ mổ được thức ăn là bay đi ngay, nếu bọn họ bị ép lộ diện, chẳng khác nào trở thành mồi nhử, còn con rắn thì an toàn thoát thân... Một con rắn cũng có thể giảo hoạt đến mức này!

Nếu đã vậy ——

Ninh Tuyết Mạch cùng thị vệ số 2 liếc nhau một cái, rồi chia làm hai hướng trái phải, phi thân tấn công con rắn!

Con rắn này không chỉ hung dữ mà còn kịch độc, bị nó cắn một nhát là mất mạng. May mà Ninh Tuyết Mạch đến kịp, lại hiểu khá rõ về loài rắn này, trên người nàng mang theo không ít vật có thể khắc chế nó.

Bình thường, chỉ riêng thị vệ số 2 cũng đủ đối phó, nhưng hiện tại người kia vừa mới giải độc, khí lực chưa hồi phục, mười phần công lực chỉ còn sót lại hai. Ninh Tuyết Mạch tuy thân nữ nhi, nhưng hợp sức với hắn mới miễn cưỡng áp chế được con rắn vàng kia. Hai người phải liều mạng mới giết được nó, sau đó hợp lực đẩy thi thể rắn ra ngoài ——

Một con chim khổng lồ lập tức sà xuống, ngoạm lấy xác rắn rồi kéo tuột ra ngoài...

"Cuối cùng cũng thoát một kiếp!" Thị vệ số 2 thở hắt ra, chưa kịp mừng thì—

Ầm!

Tiếng đá vụn bị phá vang lên lần nữa.

Chết tiệt, còn chưa buông tha họ sao? Đã có vật tế rồi mà vẫn chưa đủ à?!

Chỉ trong chớp mắt, cửa động đã bị phá rộng ra thêm. Đầu chim to bằng cả căn phòng chui vào trong, mỏ há rộng như tia chớp, lao thẳng đến chỗ họ! {Edit: Wattpad - Emily Ton}

Hai người giờ đã không còn đường lui, mà Ninh Tuyết Mạch lúc ấy lại đang đứng ở phía ngoài. Miệng chim bổ tới đúng ngay ngực nàng...

Nàng vừa định rút kiếm đỡ đòn, bỗng cảm thấy vai căng thẳng — thân thể bị kéo xoay đi.

Vị trí hoán đổi, thị vệ số 2 đã đứng vào chỗ nàng vừa rồi, bị mỏ chim ngoạm trúng, lập tức bị kéo ra khỏi hang động ——

"Ninh cô nương, bảo trọng!" Đó là câu cuối cùng mà hắn để lại.

Hắn dùng chính tính mạng của mình để tranh thủ cho nàng một đường sống.

Trong đầu Ninh Tuyết Mạch vang lên một tiếng nổ lớn, thấy thân thể hắn sắp bị kéo ra khỏi hang, nàng lập tức bật người, đoản đao chém mạnh về phía cái mỏ to kia!

Tiếng kim loại chát chúa vang vọng, tia lửa bắn tung tóe — đoản đao chém vào mỏ chim để lại một vệt trắng rõ rệt. Con chim đau đớn rùng mình, đầu lập tức rụt ra khỏi hang.

Mà Ninh Tuyết Mạch không kịp thu kiếm, bị nó kéo theo bay ra ngoài.

Chẳng hiểu thế nào, đai lưng của nàng lại mắc vào lông trên đầu con chim. Cả người nàng cứ thế treo lủng lẳng trên đầu nó, theo nó bay lên cao vút.

Ninh Tuyết Mạch: "......"

Nàng không dám chém đứt đai lưng nữa, trái lại còn vội vàng dùng sợi đai thứ hai quấn chặt vào đầu chim, hai tay bám chặt lấy lông, sợ rơi xuống sẽ tan xác.

"Ninh cô nương!" Thị vệ số 2 vẫn chưa chết, bị con chim ngoạm ngang người. Hắn nhìn nàng, lệ nóng rưng rưng.

Không ngờ tiểu cô nương này lại gan dạ đến thế, cam tâm liều chết cùng hắn! Cảm động thật sự!

Ninh Tuyết Mạch: "......" Tình huống này thật sự không phải ta cố ý tạo thành đâu!

"Đừng cử động!" Nàng quát khẽ, ngăn không cho thị vệ kia giãy giụa theo bản năng. Nhìn điệu bộ con chim, tạm thời có vẻ chưa định lấy mạng người. Nếu không, nó đã sớm nuốt sống hắn rồi. Giờ mà cố vùng vẫy thoát ra, chắc chắn là bị rơi cho tan xương nát thịt — chẳng thà cứ chờ xem đã.