Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 166: Thật trong trẻo, thật kinh diễm (3)



Đầu kia của sợi tơ hồng như thể buộc chặt vào một ngọn núi, Ninh Tuyết Mạch chẳng kéo được người về, trái lại còn bị giật cho loạng choạng, ngón tay nhỏ đau nhói.

Sợi tơ mảnh siết chặt vào lòng bàn tay nàng, cứa ra một đường máu nhỏ, giọt máu rơi xuống giống như viên ngọc đỏ.

Bên ngoài, ngón tay của thiếu niên kia vẫn bị mắc một đầu tơ đỏ. Ninh Tuyết Mạch kéo mạnh như vậy, hắn chỉ hơi nhíu mày một chút.

Cảm nhận được lực kéo từ nàng, ánh mắt hắn lại dừng trên quả cầu xanh, tựa như xuyên qua tầng tầng lá xanh, nhìn thấu người thiếu nữ bên trong.

Ninh Tuyết Mạch đột nhiên cảm thấy một đôi mắt lạnh băng đang dõi theo nàng, lạnh lẽo đến mức khiến nàng trong khoảnh khắc toàn thân cứng đờ.

Đế Tôn?

Đế Tôn tới?

Không đúng. Hiện tại hắn vẫn còn ở hoàng cung Trường Không quốc, đóng vai tượng băng kia mà. Nghe nói sẽ phải đợi ba ngày, giờ mới chưa hết hai ngày, sao có thể xuất hiện ở đây?

Ảo giác. Nhất định là ảo giác...

Giọt máu của nàng cuối cùng cũng rơi xuống lá xanh dưới chân. Lạ kỳ thay, máu chẳng thấm vào mà chỉ lăn tròn như viên ngọc ở trên bề mặt.

Lá xanh đột nhiên run lên, như thể ghét bỏ máu nàng dơ bẩn, điên cuồng rung động, muốn rũ máu ra ngoài. Đồng thời, nó cũng không còn tiếp tục khép lại như trước.

A, lá xanh... sợ máu của nàng?

Một tia hy vọng sống lóe lên trong mắt Ninh Tuyết Mạch.

Không chần chừ, nàng rút đoản đao, rạch mạnh một đường sâu vào lòng bàn tay. Máu tuôn ra như dòng suối nhỏ, cuồn cuộn không dứt.

Nàng xoay người như con quay, vung tay nhuộm máu lên khắp bốn vách tường lá.

Lá xanh lập tức tán loạn né tránh, rất nhanh, quả cầu xanh bị máu nàng ép cho rã ra bốn phía. Ninh Tuyết Mạch rốt cuộc lại thấy được bầu trời xanh thẳm phía trên.

Gần như ngay khoảnh khắc trông thấy ánh sáng, nàng phi thân lao vút lên.

Không chút do dự, nàng nhào thẳng về phía thiếu niên đang đứng trên mặt nước kia.

"Tiểu nhân sâm bé bỏng, xem lần này ngươi còn trốn đi đâu?"

Thiếu niên kia dường như đang chuẩn bị kết quyết gì đó. Nghe câu nói của nàng, hơi sững người.

Chính trong khoảnh khắc ấy, Ninh Tuyết Mạch đã phóng tới.

Thân pháp nàng nhanh như chớp, hắn chưa kịp né tránh, đã bị nàng ôm trọn vào lòng.

"Thình thịch" hai người lăn tròn xuống nước, tung bọt trắng xóa.

Trơn mịn, mềm mại, làn da tiểu oa nhi như sữa lụa chocolate. Ninh Tuyết Mạch ôm lấy hắn hết sức thành thạo, tay phải quấn chặt thân trên, ngay cả đôi tay nhỏ xíu của hắn cũng bị khoá trong vòng ôm, tay trái thì giữ chặt hai chân, khiến hắn hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

Một lớn một nhỏ quấn lấy nhau giữa làn nước, sóng nước cuộn trào, chẳng ai nhường ai.

Khoảng cách quá gần, mặt nàng gần như chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt của tiểu oa nhi ấy, một màu lam thẳm như đại dương say lòng người, tĩnh lặng như hồ băng, lại có sóng nước ẩn tàng.

Ninh Tuyết Mạch bỗng chốc tim đập thình thịch.

Nàng đã nhận định hắn là đứa bé nhân sâm, nên trong khoảnh khắc ôm được liền muốn cắn một miếng giải thèm.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt kia, nàng lại không sao hạ miệng nổi...

Môi nàng cọ nhẹ qua mặt hắn, cảm giác mềm mịn một cách kỳ lạ, như một khối ngọc ôn lương ấm áp, tựa hồ chỉ cần bấm nhẹ liền rỉ ra nước.

Tiểu oa nhi ấy rõ ràng không quen bị người khác tiếp xúc gần gũi như vậy, nên khẽ vặn mình né tránh, đầu hơi nghiêng ra sau, cố gắng tránh khỏi môi nàng.