Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 171: Hắn là nguyên liệu nấu ăn của nàng (4)



Sau khi ăn xong củ nhân sâm ấy, bụng chợt ấm lên, dòng khí nóng lan tỏa khắp người, trong chốc lát cái rét lạnh tan biến, trên trán nàng thậm chí rịn cả mồ hôi. Nàng lau mồ hôi, trong lòng khẽ động—nhân sâm kia e là đã cả trăm năm tuổi! Bằng không làm sao có dược hiệu mạnh đến thế?

Không thể coi như ăn củ cải, ăn xong là xong, nàng cần phải vận hóa để phát huy hết công dụng. Nàng đảo mắt nhìn quanh, bốn phía im ắng, chỉ có tiếng gió núi thổi vù vù, hoàn toàn không có động tĩnh nào khác.

Không ngờ nơi này lại giống như một vùng đất đào nguyên, nàng lên bờ đã lâu mà vẫn chưa gặp lấy một con ma thú hung tàn nào như trong truyền thuyết. Dù sao nàng cũng chỉ một mình, ở chốn nguy hiểm như thế này, tự nhiên không thể lơ là. Nàng dứt khoát đứng dậy, bắt đầu dịch chuyển những tảng đá lớn ven hồ...

Hiện tại nội lực của nàng đã có hỏa hầu nhất định, di chuyển mấy khối đá lớn ấy cũng không đến mức khó nhọc. Nàng đặt tảng này bên đông, tảng kia bên tây, sắp xếp theo một quy luật nhất định...

Chẳng mấy chốc, một trận pháp đã hình thành. Trận này dựa trên Kỳ Môn Độn Giáp, chia thành tám cửa, biến hóa khôn lường, có thể ngăn cản mười vạn quân (theo lời Baidu). Nàng ngồi giữa trận, lấy trận pháp làm lá chắn—cho dù ma thú có kéo đến cũng không dễ gì tiếp cận được.

Mọi thứ xong xuôi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống một tảng đá lớn bắt đầu đả tọa vận công. Nàng không biết rằng, cách đó không xa trên một cây đại thụ, tiểu oa nhi kia lại hiện thân.

Giờ phút này, yếm trên người hắn đã biến mất, thay vào đó là một chiếc áo choàng nhỏ trắng như tuyết, ẩn hiện hoa văn, phía sau lưng như có ánh trăng tròn lấp lánh, trôi nổi mơ màng. Tóc bạc cùng áo trắng tung bay theo gió, cảnh tượng ấy đẹp tựa tranh vẽ.

Tiếc rằng Ninh Tuyết Mạch không thấy được, nàng đã hoàn toàn nhập định.

Hài tử kia đứng trên cành cao, vừa hay nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng bên dưới. Đôi mắt xanh lam sâu thẳm của hắn nhìn qua trận đá quanh nàng, rồi dừng lại ở dáng ngồi đả tọa giữa trận, ánh mắt hiện lên một tia thú vị.

Nàng... đang bày trận pháp?

Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người không dùng niệm lực mà chỉ bày đá khắp nơi liền thành trận...

Nàng cho rằng bày loạn mấy cục đá là có thể cản nổi ma thú nơi này? Dù là loại yếu nhất, cũng có thể vung vuốt nghiền nát đống đá ấy thành bụi vụn...

Rốt cuộc vẫn chỉ là một hài tử, còn quá ngây thơ.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi tư thế ngồi đả tọa của nàng. Ninh Tuyết Mạch đang tu luyện nội công, tư thế khác biệt hoàn toàn với kiểu ngồi tu luyện niệm lực nơi này.

Thị lực của hắn rất dị thường, có thể thấy rõ cả sự lưu động của khí tức trong cơ thể nàng chỉ từ những thay đổi nhỏ trên làn da. Toàn thân nàng ướt đẫm, y phục dính sát vào da, phác họa từng đường nét cùng luồng khí đang vận chuyển.

Phương thức tu luyện kỳ lạ, hơi thở kỳ lạ, nữ hài tử này cũng thật là kỳ lạ —— {Edit: Emily Ton}

Hắn sống đã bao nhiêu năm, vậy mà chưa từng thấy ai như nàng.

Nội lực trong nàng ngày một vận chuyển nhanh hơn, nhiệt lượng tỏa ra khiến y phục nàng như muốn bốc hơi ngay trước mắt.

Trên đỉnh đầu nàng bốc lên luồng khí trắng, nhìn từ xa chẳng khác nào một chiếc lồng hấp.

Tiểu oa nhi nhìn chằm chằm "lồng hấp" kia, ánh mắt đầy hứng thú, đến mức quên cả chuyện tu luyện của bản thân.

Nhìn thêm một hồi, đôi mắt hắn khẽ lóe sáng. Hắn nhẹ nhàng bẻ một phiến lá lớn, gấp gập mấy lần, cư nhiên biến thành hình dáng một con hổ nhỏ. Hắn búng tay, điểm lên đầu hổ một pháp quyết, rồi thả xuống trận pháp dưới kia...

...