Tiểu oa nhi tỉnh lại, phát hiện bản thân bị trói chặt như cái bánh chưng, đặt trên một tảng đá lớn.
Ninh Tuyết Mạch trói người vô cùng chuyên nghiệp, đúng chuẩn kiểu trói gô: không chỉ khóa chặt tứ chi, mà ngay cả từng ngón tay hắn cũng bị tách riêng ra và cố định lại. Hắn đừng nói niệm chú, đến động đậy một đầu ngón tay cũng chẳng nổi.
Nàng ngồi cách hắn không xa, trước mặt là một đống lửa bốc cháy hừng hực, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng tối lấp lánh.
Cảm nhận được hắn tỉnh lại, nàng quay đầu mỉm cười. Dưới ánh trăng, bốn chiếc răng trắng nhỏ lấp lánh ánh sáng:
"Tiểu gia hỏa, ngươi muốn chết thế nào? Ta nên nướng, hay hầm ngươi đây?"
Tiểu oa nhi chẳng giãy giụa gì, trầm mặc một lúc mới đáp:"Nướng thì không bổ, hầm có bổ nhưng ngươi không có nồi."
Ninh Tuyết Mạch: "......" Hắn nói rất đúng sự thật.
Chẳng qua, tiểu oa nhi này cũng quá bình tĩnh rồi đi. Hắn chắc chắn nàng sẽ không giết hắn sao?
Nàng cảm thấy hơi khó chịu, đứng dậy bước tới, lòng bàn tay lật ra một thanh đoản đao, xoay nhẹ vài vòng:
"Nướng đúng là kém bổ thật, nhưng so với đói thì vẫn hơn. Ta quyết định xâu ngươi lên nướng vậy. Trước kia ta từng quay heo sữa rồi, thơm lắm. Hài tử nhân sâm chắc cũng không tệ."
Tiểu oa nhi mím môi, im lặng.
Ninh Tuyết Mạch ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dùng chuôi đao khẽ gõ lên người hắn một cái, cười tươi như gió xuân:
"Thế nào? Còn ý kiến nào hay hơn không? Nếu không thì ta cứ vui vẻ quyết định vậy."
Đôi đồng tử thâm xanh như nước biển của tiểu oa nhi dán chặt lên gương mặt nàng.
Đôi mắt nàng to, trong veo, khóe môi mỉm cười ngọt ngào, má còn có một lúm đồng tiền nhỏ. Nhìn thì hồn nhiên, lương thiện, mang chút vẻ trẻ con chưa dứt... nhưng thật ra lại là một tiểu ác ma giảo hoạt.
Đôi mắt của tiểu oa nhi sâu thẳm như biển, khó dò. Ninh Tuyết Mạch chỉ mới nhìn vào vài giây đã thấy tim đập thình thịch, khẽ ho một tiếng, vội vàng dời ánh mắt đi.
Ninh Tuyết Mạch dùng lưỡi dao ướm thử lên khuôn mặt nhỏ của hắn, cười như không cười:
"Hay là... ta cắt trước hai miếng thịt trên khuôn mặt xinh đẹp này nướng thử xem?"
Làn da tiểu oa nhi mịn như sứ, dao nhỏ chỉ vừa tiến lại gần chút, hắn theo bản năng nghiêng đầu tránh đi. Ai ngờ cú tránh ấy khiến lưỡi dao vô tình lướt nhẹ qua da, lập tức có một giọt máu lăn xuống má.
Ninh Tuyết Mạch hơi khựng lại, vội vàng rút dao về phía sau một chút...
Gương mặt đẹp thế này mà bị hủy thì đúng là tội lỗi! Thật sự tạo nghiệt mà!
Nhưng tiểu oa nhi dường như chẳng hề bận tâm tới vết thương trên mặt. Hắn nhìn nàng, trong mắt ánh lên một tia ý cười, nhạt đến mức ngay cả Ninh Tuyết Mạch đang chăm chú nhìn hắn cũng không nhận ra.
"Tiểu cô nương..." – Hắn lên tiếng, giọng nói trong trẻo, dứt khoát – "Ngươi thả ta, ta đưa ngươi rời khỏi đỉnh thứ chín."
"Ngươi lừa quỷ chắc!" – Ninh Tuyết Mạch phịch một tiếng ngồi xuống – "Lần trước ngươi cũng bảo không chạy, kết quả vừa quay đầu lại đã biến mất. Đã thế còn giở trò sau lưng ta!"
"Lần trước là do ngươi to gan, dám trêu—"
Ninh Tuyết Mạch đột nhiên nhớ ra, lần trước lúc bắt hắn, nàng vô ý chụp trúng chỗ giữa hai chân hắn...
Nàng ho nhẹ một tiếng, làm bộ không có gì, cười cười đầy ác ý, ánh mắt dời xuống dưới:
"Ngươi chỉ là một tiểu đậu đinh, có gì đáng trêu chọc chứ? Nơi đó của ngươi—có to bằng giá đỗ không?"
Tiểu oa nhi: "......"
Nữ hài này... da mặt cũng dày quá đi!
Sống ngần này năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp một tiểu nha đầu mặt dày đến thế.
Từ lúc gặp nàng, dường như hắn đã trải qua không ít "lần đầu tiên" rồi.