Tiểu oa nhi: "......"
Hắn bị trói gô nằm trong lòng ngực nàng, tư thế có phần kỳ quặc, vậy mà hắn lại chẳng buồn để tâm, chỉ liếc nàng một cái:
"Ngươi lúc nào cũng không tin người như thế sao?"
Cô nương này đối nhân xử thế đều mang theo một tầng phòng bị.
Ninh Tuyết Mạch khẽ mím môi. Thân là đặc công, trừ khi là đồng bạn sống chết có nhau, nàng thật sự chẳng dễ dàng tin ai.
Bởi vì cái giá của lòng tin... chỉ gói gọn trong một chữ — chết!
Tiểu oa nhi khẽ nhếch môi, ánh mắt chuyên chú dừng lại trên gương mặt nàng:
"Một tiểu thư hầu phủ xuất thân quyền quý, ngày thường không ra khỏi cửa, chỉ quanh quẩn trong viện, làm sao lại có tâm cơ sâu như vậy?"
Tay Ninh Tuyết Mạch khựng lại, ngước mắt nhìn hắn:"Ngươi biết thân phận ta?!"
Tiểu oa nhi thản nhiên đáp:"Biết."
Hắn biết bằng cách nào chứ?!Không phải hắn là oa nhi sinh trưởng nơi núi sâu toàn là nhân sâm hay sao?
Ánh mắt Ninh Tuyết Mạch thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Tiểu oa nhi dường như đã đọc thấu suy nghĩ ấy, mắt cong cong, cười nhẹ:"Ngươi không phải cho rằng ta là nhân sâm tinh hay sao? Nếu ta thật là tiên, thì chắc chắn chỉ nhìn một cái là biết được rồi."
Ninh Tuyết Mạch bật cười, nụ cười chẳng có chút thiện ý:"Vậy ngươi tính thử xem, ta sẽ ném ngươi vào nồi hầm lúc nào?"
Tiểu oa nhi: "......"Câm nín.
Tuy ôm theo một người, nhưng để trốn chạy, Ninh Tuyết Mạch vẫn bước rất nhanh.
Kỹ thuật leo núi cũng cực kỳ thuần thục. Trên núi mọc đầy loại cây thân to tán rộng, trông giống thực vật vùng phương Nam. Từng chùm rễ phụ từ trên cao rũ xuống, đâm sâu vào lòng đất, giống như vô số giao long đang hút nước — tráng lệ và hùng vĩ.
Những cây đại thụ ấy nhìn gần như giống hệt nhau, lá cây lớn như lòng bàn tay, mỗi phiến lá đều vươn về phía trước như thể có linh tính. Ánh trăng như nước, đổ tràn qua kẽ lá, phản chiếu lên từng phiến một, ánh lên sắc bạc mờ ảo.
Trên ngọn đồi nhỏ rậm rạp này, khắp nơi đều là một loại đại thụ cao lớn, rễ lá đan xen. Ninh Tuyết Mạch bước đi giữa khu rừng như thể đang lạc trong lòng bàn tay khổng lồ, cảm giác quái dị không nói thành lời.
"Cây gì đây?" nàng khẽ hỏi, tay lướt nhẹ qua thân cây, cảm giác mịn màng một cách kỳ lạ.
Hài tử bên cạnh, hàng mi dài rũ xuống như đã ngủ thiếp, hoàn toàn chẳng buồn đáp lại. Có vẻ vẫn còn giận nàng vì chưa chịu cởi trói, đang giở trò im lặng để dỗi.
Ninh Tuyết Mạch dứt khoát không hỏi nữa, tiếp tục đi về phía trước.
May mà dù những cây đại thụ này có hình dáng kỳ quái, chúng cũng không tỏa ra khí độc, lại càng không phải loài cây yêu ăn thịt người. Dưới gốc cây là đá núi lởm chởm, lớp nọ chồng lớp kia như nham thạch đông cứng, giẫm lên vừa cộm chân vừa khó đi.
Nàng có chút khó hiểu. Thường thì những nơi cao như thế này chỉ mọc phi lao hoặc tùng bách, đặc biệt là trên các vách đá. Ấy vậy mà nơi đây lại mọc ra loại cây với tán lá rậm rạp, rễ phụ tua tủa—rõ ràng là đặc trưng của rừng mưa nhiệt đới. Nhưng khí hậu ở đây lại mát mẻ, khô ráo, hoàn toàn không thích hợp cho loài cây này sinh trưởng.
Đúng là một vùng đất kỳ quái, đến cả quy luật sinh trưởng tự nhiên cũng bị đảo lộn.
Vừa đi, nàng vừa âm thầm chửi rủa trong lòng.
Đường đi gập ghềnh, vô tình nàng đá trúng một rễ phụ nhô lên từ gốc cây. Rễ nhỏ, bị đá gãy, từ trong liền rỉ ra một dòng chất lỏng trong suốt.
Đúng lúc đang khát, thấy dòng chất lỏng ấy, nàng bất giác muốn thử một ngụm để hồi phục thể lực.
Cẩn thận như thường lệ, nàng lấy ngân châm thử trước, xác nhận không có độc mới khơi rễ lên uống.
Không ngờ chất lỏng ấy lại ngọt mát, vừa uống ngụm đầu đã muốn uống thêm ngụm nữa. Chỉ chốc lát, nàng đã hút sạch toàn bộ dịch trong rễ cây ấy.