Kết giới này nếu không ra được, chi bằng ở lại nghỉ ngơi chờ trời sáng, đợi kết giới tan rồi hẵng đi. Không dại gì mà xông loạn, uổng phí công sức.
Mặt hồ phẳng lặng. Nơi bờ hồ, đống lửa nàng từng nhóm vẫn còn, trên đó vẫn le lói vài đốm tàn lửa.
"Vật nhỏ, xem như ngươi lợi hại thật đấy!" Ninh Tuyết Mạch ngồi xuống tảng đá lớn cạnh hồ: "Chúng ta cùng ngồi thiền chờ đến bình minh. Ngày mai kết giới biến mất, ma thú xuất hiện, nếu nó định ăn ta thì ta sẽ quăng ngươi ra làm mồi trước..."
Nàng còn chưa nói hết lời uy hiếp thì sau lưng chợt vang lên tiếng quát trầm khẽ: "Cẩn thận, lui lại!"
Gần như theo phản xạ, đầu óc chưa kịp nghĩ ngợi, thân thể Ninh Tuyết Mạch đã bắn ngược về sau mấy trượng như cơn gió!
"Rầm!" Một tiếng nước tung tóe, một bóng đen vọt thẳng từ dưới hồ lên bờ, kéo theo cột nước cao đến cả trượng, đáp xuống ngay đúng chỗ nàng vừa đứng.
Nếu nàng phản ứng chậm chỉ nửa giây thôi, giờ này đã nằm trong miệng quái vật kia rồi.
Khi thân hình nó rơi xuống, khí tức hung tợn ngập trời phủ trùm mọi thứ.
Ninh Tuyết Mạch dù từng trải không ít cũng bất giác rùng mình khi nhìn thấy rõ hình dạng nó.
Đó là thứ gì? Ma thú loại nào? Rồng Komodo ư? Không đúng. Rồng Komodo không có sừng, thân thể cũng đâu lớn đến vậy.
Thứ trước mắt có cái đầu to chẳng khác gì khủng long bạo chúa!
Trời ơi.... chẳng lẽ thế giới này khủng long chưa tuyệt chủng?!
Toàn thân nó phủ giáp lân xanh sẫm, hình thể tương tự như rồng Komodo, nhưng trên đầu mọc thêm cặp sừng nhọn như lưỡi đao. Miệng rộng như chậu máu, hàm răng dày đặc sắc nhọn.
Ninh Tuyết Mạch không hề nghi ngờ, chỉ cần ném tiểu oa nhi sau lưng ra, thứ kia chắc chắn một ngụm nuốt sạch không chừa lại cặn!
Nàng cấp tốc lùi thêm vài bước giống như gió cuốn: "Này! Tiểu gia hỏa, chẳng phải ngươi bảo có kết giới, hung thú không vào được sao?! Thứ này là cái quái gì vậy?!"
Chưa kịp nghe câu trả lời, quái thú kia đã há miệng, vô số mũi tên xanh biếc phóng ra như mưa, ào ạt bắn về phía nàng!
Khốn kiếp! Ra chiêu sát thủ ngay từ đầu là thế nào?!
Thân ảnh Ninh Tuyết Mạch lóe lên, nhanh như chớp né sau một gốc đại thụ to bằng một vòng ôm tay.
"Phốc phốc phốc!" – Tiếng mưa tên rền vang, dày đặc bắn thẳng vào thân cây.
"Ầm!" – Cây đại thụ bị xuyên thủng, gãy ngang, đổ rầm xuống đất!
Nàng lại phải né tiếp!
Vừa tránh khỏi thân cây đổ xuống, nàng lại nghe tiếng xé gió rít lên – loạt tên thứ hai đã tới!
Ninh Tuyết Mạch: "......" Thứ này trong bụng là máy bắn tên hay gì?! Không có nội tạng, chỉ toàn mũi tên, bắn liên tục không nghỉ!
Với công phu hiện tại, nàng căn bản không thể đối đầu chính diện, chỉ có thể liên tục thi triển khinh công thượng thừa để né tránh. May mắn nơi này đá lớn nhiều, chỗ tránh né cũng không thiếu.
Tên của quái long quá lợi hại. Bất cứ thứ gì bị bắn trúng đều vỡ nát, tảng đá to cỡ nào cũng hóa bụi vụn, khói mù tung trời, đất đá bay mù mịt.
Ninh Tuyết Mạch dốc cạn sức lực, vẫn trốn tránh vô cùng chật vật.
Toàn bộ tinh thần đều dồn vào né đòn, nàng chẳng hề nhận ra: khinh công của mình đã vượt xa trước kia. Thân pháp nhanh như điện, không khác gì dị năng giả thuấn di chính hiệu.