Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 186: Tiểu Hỗn Trướng, Quá Không Có Nghĩa Khí!



"Ngươi—!" Ninh Tuyết Mạch suýt nữa vung tay ném hắn khỏi lưng.

Chỉ là nàng còn chưa kịp hành động, tấm phòng hộ thuẫn màu vàng nhạt đã biến mất, mưa tên từ quái long lại dội xuống lần nữa.

Nàng đành nuốt nghẹn mọi nghi vấn vào bụng, vận dụng bộ pháp khinh công độc môn, thân hình lướt như ánh trăng bị bẻ cong giữa màn tên dày đặc, trôi nổi qua lại, nguy hiểm trong gang tấc, nhiều lần suýt nữa bị những mũi tên như mưa hoa lê đâm trúng.

"Uy! Mau dựng lá chắn lên nữa đi!" Ninh Tuyết Mạch vừa né vừa hét to giữa muôn vàn nguy hiểm.

"Một khắc (15ph) mới dùng được một lần." Đồng tử sau lưng đáp bình thản.

Trời ạ! Còn có cả thời gian hồi chiêu?!

"Ngươi không có chiêu gì khác sao?" Hắn sống ở đỉnh núi thứ 9 bao lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút bản lĩnh nào? Nếu không thì sớm đã bị ma thú ăn thịt rồi!

"Có... nhưng nhất thời dùng không được." Giọng của tiểu đồng tử có chút tiếc nuối.

"Ngươi sống sót tới giờ đúng là kỳ tích lớn nhất thiên hạ!" Ninh Tuyết Mạch nghiến răng mắng một câu.

"Thế giới này không thiếu kỳ tích. Như một phế vật như ngươi còn có thể đến được trên đỉnh núi thứ 9... Cẩn thận! Mau tới gần hồ! Ta còn một chiêu nữa!"

Quái long từ dưới hồ lao lên, khiến Ninh Tuyết Mạch có bóng ma tâm lý với hồ nước, luôn giữ khoảng cách an toàn.

Nhưng quái long lại không chịu buông tha, chặn ngang trước mặt, khiến việc tiếp cận hồ trở nên gian nan gấp trăm lần so với việc lùi xa.

"Uy! Ngươi chắc chiêu kia hữu dụng chứ? Đừng nói lại là chắn được một phát rồi thôi đấy!"

"Là thuật pháp tấn công. Có hiệu quả hay không, phải thử mới biết." Tiểu oa nhi đáp lời tỉnh bơ, chẳng hề đảm bảo điều gì.

Ninh Tuyết Mạch: "......"

Thôi vậy, cứ trốn mãi thế này cũng không phải cách. Biết đâu chiêu cuối của tiểu hỗn trướng kia thật sự hữu dụng thì sao?

Đánh cược một lần!

Nàng vừa né tên vừa cẩn thận từng chút một tiến lại gần bờ hồ—

Quái long tuy thân hình đồ sộ nhưng lại cực kỳ linh hoạt, bám riết theo nàng không rời, không cho nàng lấy một khắc thở dốc.

Thêm hai khắc đồng hồ giằng co kịch liệt, cuối cùng nàng cũng vòng được ra sau thân nó, thoáng tiếp cận sát mép hồ.

Ông trời phù hộ! Trong hồ đừng trồi lên thêm con quái long thứ hai, bằng không nàng bị giáp kích cả trước và sau thì đúng là xong đời thật!

"Mau phát chiêu! Mau lên!!" Nàng vừa tránh được một lượt mưa tên nữa, vừa hét lớn đầy khẩn thiết.

Ngay lúc đó, lưng nàng bỗng nhẹ bẫng—

Tiểu đồng tử vốn đang ngoan ngoãn bám trên vai nàng, đột ngột biến mất.

Tim nàng chợt trầm xuống. Tên tiểu hỗn trướng này... chẳng lẽ nhân cơ hội trốn mất qua đường thủy rồi?!

Dù gì nàng cũng tìm thấy hắn ở trong hồ...

Tên khốn này, đúng là không có chút nghĩa khí nào cả!

Mưa tên từ quái long vẫn cuồn cuộn đổ xuống. Ninh Tuyết Mạch không rảnh mắng chửi, cũng chẳng quay đầu lại được.

Chỉ cần lùi thêm một bước nữa là rơi vào hồ.

Quái long thuộc thủy tộc, nếu rơi xuống nước, nàng chắc chắn không phải đối thủ.

Theo bản năng, nàng định né sang trái thì ngay trước mắt chợt lóe lên ánh sáng màu lam.

Một lớp chắn trong suốt màu nước xuất hiện, trực tiếp bao trọn lấy nàng. Mưa tên xanh lục va vào lớp chắn chỉ khiến nó hơi rung lên, sau đó rơi lả tả xuống đất, không mũi nào xuyên qua được nó.

Trong lòng nàng chấn động.

Là hắn?

Hài tử nhân sâm kia cuối cùng cũng ra tay?

Không phải hắn nói chỉ còn một chiêu công kích thôi sao?

Có lớp phòng hộ che chắn, Ninh Tuyết Mạch cuối cùng cũng có thời gian quay đầu nhìn lại—

Vừa nhìn, hai mắt nàng lập tức mở to.