Tiểu oa nhi kia lơ lửng giữa không trung, hai ngón tay bé nhỏ kết ấn trước ngực. Mái tóc bạc như lụa nước tung bay quanh thân, sóng nước cuộn trào như triều dâng, quẩn quanh lấy thân thể nhỏ bé trong bộ đồ màu trắng, rạng rỡ tựa tranh vẽ.
Thứ khiến Ninh Tuyết Mạch giật mình không phải hình ảnh đó, mà là khí tràng mà tiểu oa nhi tỏa ra—lạnh buốt tận xương, bức người đến mức khiến cả thân thể nàng khẽ run lên!
Một đứa nhỏ chưa đến hai tuổi, lúc này lại toát ra khí thế uy nghiêm như núi cao, đến mức con quái long đang gầm rống cũng ngẩn người, căng chặt thân thể, không dám vọng động.
Tiểu oa nhi ấy bỗng nhiên đưa ngón tay trắng như tuyết chỉ thẳng về phía trước. Mấy tia sáng lấp lánh màu xanh biếc hóa thành băng đao, gào thét bay đi, đâm thẳng vào phần nách cổ của con quái long.
Không thấy máu, thậm chí lớp da ngoài cũng không để lại dấu tích. Thế nhưng quái long gầm rống thảm thiết, đột ngột bật lên khỏi mặt đất.
"Ầm!" – Một tiếng nổ vang vọng, thân thể quái long giữa không trung như bị xé nát, máu thịt tung tóe, tạo thành một cơn mưa máu đỏ tươi rơi xuống như mưa giông giữa ngày hè.
Ninh Tuyết Mạch vốn đứng yên xem náo nhiệt, không ngờ vòng bảo hộ quanh thân lại đột ngột biến mất. Nàng không kịp tránh, bị cơn mưa máu xối thẳng vào người, lập tức biến thành một "huyết nhân".
Ninh Tuyết Mạch: "......"
Nàng lau máu khỏi mặt, sắc mặt âm trầm nhìn về phía tiểu oa nhi kia.
Tên tiểu hỗn đản, không thể đợi mưa máu tạnh rồi mới thu vòng bảo hộ à?!
"Thình thịch!" – Tiếng động vang lên, tiểu oa nhi vốn lơ lửng bỗng rơi thẳng xuống nước, chẳng bắn lên một giọt nào, chìm thẳng xuống đáy.
Thì ra là đã dùng hết lực cho đại chiêu vừa rồi?
Cũng đúng. Với thân hình nhỏ xíu ấy, tung ra một chiêu như vậy thì kiệt sức là điều dễ hiểu.
Ninh Tuyết Mạch xoay người nhảy xuống nước, không bao lâu đã tìm thấy hắn.
Tiểu gia hỏa ấy rơi xuống nước vẫn giữ tư thế đả tọa, hai mắt nhắm nghiền, trông như đã hôn mê.
Lo sợ hắn sặc nước, Ninh Tuyết Mạch vội vàng vươn tay kéo lấy, định đưa hắn lên bờ.
Không ngờ thân thể tiểu oa nhi lại đột nhiên trôi xa khỏi tay nàng nửa thước, bên tai nàng vang lên tiếng nói: "Không cần lo cho ta, ngươi lo tẩy sạch chính mình trước đi."
Ninh Tuyết Mạch toàn thân nhuộm máu thú, dù đã nhảy xuống nước, nhưng vết máu vẫn chưa phai hết, nước xung quanh nàng cũng đỏ lên không ít.
Rõ ràng nàng xuống cứu hắn, lại bị hắn ghét bỏ.
Xem ra tiểu gia hỏa này mắc bệnh sạch sẽ không nhẹ...
Cũng phải, mấy người thích mặc đồ trắng thường đều có bệnh sạch sẽ, thậm chí còn rất nghiêm trọng. Ví như vị Đế Tôn kia, đến nắm tay nàng cũng phải cách một tấm khăn tay...
Tuy rõ ràng biết tuổi thực sự của tiểu gia hỏa này không nhỏ, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Ninh Tuyết Mạch vẫn phải nhịn xuống, không muốn chấp nhặt với một đứa bé.
Nàng liếc nhìn tiểu oa nhi đang tránh xa mình trong nước, rồi xoay người bơi đi.
Vật nhỏ này rõ ràng là thủy sinh, ở trong nước vẫn nói chuyện bình thường, hiển nhiên là không sao. Thế thì để mặc hắn, nàng lo thân mình trước đã.
Cái thân đầy máu này khiến nàng cũng thấy khó chịu ——
Nhưng trước tiên, vẫn phải lấy thủy tinh trong cơ thể ma long kia cái đã!
.....Edit: Emily Ton....
Giờ đây Ninh Tuyết Mạch đã rất thành thạo trong việc rút thủy tinh từ cơ thể ma thú. Dù ma long bị đánh nát tan tành, nhưng thủy tinh trong người nó lại hoàn toàn nguyên vẹn, không chút sứt mẻ. Màu xanh biếc trong suốt, tựa như một khối phỉ thúy.
Nàng cầm lấy một đầu thủy tinh, lần nữa vận chuyển thứ sức mạnh kỳ dị trong cơ thể — y hệt như lần trước...