Làn da nàng so với lúc trước trắng mịn và trong trẻo hơn không ít, phần ngực cũng khẽ nhô lên, hiện rõ đường nét của một đôi bánh bao nhỏ ướt đẫm.
Nếu là nam nhân bình thường trông thấy cảnh xuân thế này, chưa biết chừng đã động tâm, máu huyết sôi trào.
Nhưng nam tử áo trắng kia hiển nhiên không phải kẻ phàm tục. Với hắn, thân thể bé nhỏ trước mắt chẳng khác nào một củ cải trắng—không chút gợi cảm, không đáng bận tâm.
Hắn yên lặng lượn quanh bên cạnh nàng, tay áo phất nhẹ, động tác có phần cứng nhắc như không quen việc chăm sóc người khác. Dù vậy, bàn tay ấy vẫn kiên nhẫn rửa sạch vết máu cho Ninh Tuyết Mạch.
Tay hắn không hề nhẹ, đôi lúc hơi mạnh một chút. Đến cuối cùng, thân thể nàng đã được tẩy rửa hoàn toàn, không còn một vệt máu nào, chỉ để lại trên da những vệt màu xanh lam nhàn nhạt như sợi chỉ mảnh.
Trong lúc hắn đang tẩy rửa, lông mi Ninh Tuyết Mạch khẽ rung, dường như sắp tỉnh lại.
Nam tử kia nhìn thoáng qua cảnh tượng giữa hai người lúc này, rồi dứt khoát nâng tay, nhẹ nhàng bổ một chưởng vào sau gáy nàng. Ninh Tuyết Mạch lập tức ngất sâu hơn, nhất thời không thể tỉnh lại.
Hắn gần như rửa sạch đến từng đầu ngón tay của nàng mới dừng lại, sau đó một tay nhấc nàng lên bờ.
Quần áo cũ của nàng đã rách nát và dơ bẩn, hắn hiển nhiên không có ý định để nàng mặc lại.
Hắn thò tay vào ống tay áo, lấy ra một chiếc túi nhỏ. Ngón tay kẹp nhẹ, rút ra một bộ áo bào tuyết trắng, rồi không hề do dự mặc vào cho nàng.
Bộ y phục kia ban đầu rõ ràng là dành cho nam tử trưởng thành, vậy mà khi khoác lên người Ninh Tuyết Mạch lại đột ngột co rút, vừa vặn ôm sát dáng người nhỏ nhắn của nàng.
Mái tóc dài ướt đẫm của nàng xõa rối bời trên vai, lộn xộn đối lập hẳn với bộ y phục sạch sẽ.
Nam tử áo trắng rõ ràng là kẻ cầu toàn, rõ ràng không thể chịu nổi sự lộn xộn này. Hắn không biết từ đâu lại lấy ra một chiếc lược ngà, chậm rãi chải tóc cho nàng.
Hắn không quen hầu hạ người khác, động tác hơi cứng, đôi lúc còn kéo rối vài sợi tóc. May mà nàng đang mê man, nếu không đã sớm nhăn mặt kêu đau.
Sau một hồi chải xuống, tóc nàng cũng mượt mà trở lại. Hắn tiện tay chải thành một búi tóc đơn giản mà tinh tế, rồi gắn thêm một chiếc trâm ngọc trai vào đó.
Chải xong, hắn bỗng khựng lại. Nhìn búi tóc vừa tạo, lại cúi nhìn tay mình, ánh mắt thoáng hiện lên một tia khác thường.
Từ trước đến nay hắn chưa từng chải đầu cho nữ tử. Thậm chí tóc của chính hắn cũng lười xử lý, thường ngày chỉ dùng một đai ngọc đơn giản buộc lại.
Không ngờ hôm nay lại có thể chỉ trong chốc lát, tự tay chải ra cho nàng một kiểu búi tóc đẹp đến vậy.
Chẳng lẽ... đây là thiên phú?
Hắn lại liếc nhìn nàng một cái. Hiện tại Ninh Tuyết Mạch như một chiếc bánh bao trắng mới ra lò, sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi trần.
Cuối cùng cũng khiến hắn hài lòng. Hắn ngồi xuống một tảng đá lớn, đưa tay ôm nàng vào lòng.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng trong vòng tay hắn lại vô cùng vừa vặn, ôm lên thật thoải mái.
Hơn nữa, nàng đang hôn mê nên rất ngoan ngoãn, tay chân mềm rũ tùy ý bị hắn xoay chuyển. Chẳng mấy chốc, hắn đã bày ra cho nàng một tư thế ngồi đài sen như tiểu đồng tử.
Hai tay nhỏ của nàng được hắn khép lại trong lòng bàn tay mình. Rồi hắn cũng khép mắt, bắt đầu điều trị phần gân mạch bị tổn hại cho nàng.
Ánh sáng trắng nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể hắn, chảy như nước giữa hai người, tuần hoàn liên tục.
Việc trị liệu rõ ràng hao tổn không ít sức lực. Chẳng bao lâu sau, trán hắn đã thấm mồ hôi mịn, từng giọt rơi xuống chóp mũi, rồi nhỏ xuống khuôn mặt nàng...
~~~Hết chương 190~~~