Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 194: Nàng lại bị một tiểu oa nhi giáo huấn!



Ninh Tuyết Mạch kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy hai con chim ưng mắt vàng gióng như những chiếc tàu lượn nhỏ đang lao vút xuống!

Đêm qua nàng đã bị loài chim quái dị này cào cho một trận thê thảm. Nếu không vì chúng, thị vệ số 2 đã không bỏ mạng, nàng cũng không đến mức phải liều mình xông vào nơi này...

Hình ảnh khuôn mặt đẫm máu của thị vệ số 2 hiện lên trong đầu nàng, ánh mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo, môi mím chặt:"Tiểu oa nhi, chúng ta có thể giết hai con này không?"

Tiểu oa nhi liếc nàng một cái, trầm ngâm:"Ngươi hận chúng nó?"

"Bằng hữu của ta chết trong vuốt của chúng, ta muốn báo thù!"

"Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé. Kém hơn người thì chết cũng chẳng có gì để oán than. Nếu muốn báo thù thì hãy tự mình trở nên mạnh mẽ, mù quáng liều mạng chỉ là hành vi của kẻ ngu ngốc."Giọng điệu của tiểu oa nhi phảng phất như sư tôn đang dạy dỗ đệ tử.

Ninh Tuyết Mạch: "..."

Nàng lại bị một tiểu oa nhi giáo huấn thật rồi!

Thật ra nàng hiểu rõ những đạo lý đó, chỉ là khi nhìn thấy "thù điểu", lửa giận trong lòng không sao đè nén nổi.

Kiếp trước nàng tung hoành cả hai phái hắc bạch, có thù báo thù, có ân báo ân. Kẻ dám chọc giận nàng, lập tức sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

Nàng luôn bảo vệ thuộc hạ, dựa vào thực lực của bản thân để dẫn dắt và che chở cho họ. Nàng không bao giờ để thuộc hạ của mình bị khi dễ. Nếu bọn họ chết trong tay kẻ địch, nàng nhất định sẽ khiến kẻ đó phải đền mạng, chưa từng tha cho ai!

Lần này, thị vệ số 2 chết vì nàng, vậy mà đến cả thi thể hắn nàng cũng không giữ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị quái điểu tha đi... trở thành thức ăn của chim...

Loài chim này không sợ độc, đao thương cũng khó làm tổn thương chúng. Với thực lực hiện tại của nàng, muốn giết chúng quả thực quá viển vông...

Nàng mím môi, thầm hạ quyết tâm: quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Sớm muộn gì cũng có ngày nàng trở lại, quét sạch hang ổ của đám chim đó!

Nhưng hiện tại, vẫn nên nghĩ cách xuống núi trước đã.

"Ngươi nói đúng. Chúng ta đi!" Ninh Tuyết Mạch kéo tay tiểu oa nhi, lập tức lao đi như bay.

Hai con chim ưng mắt vàng đang mải tranh giành thi thể long thú dưới đất, nhất thời chưa phát hiện ra bóng dáng hai người sau tảng đá lớn. Chỉ cần hành động nhanh, vẫn còn kịp thoát thân.

"Hiện giờ ngươi muốn báo thù cũng không phải không thể. Ta có thể dạy ngươi một chiêu." Tiểu oa nhi lại cất lời.

Ánh mắt Ninh Tuyết Mạch sáng lên:"Được! Là chiêu gì?"

Hiện tại học gì dùng nấy, hy vọng vẫn còn kịp!

"Yếu điểm của chim ưng mắt vàng là ở chỗ ba tấc dưới cánh trái. Nó tu băng thuật, thuộc hành Thủy, nhưng có thể dùng vũ khí thuộc hành Thổ sắc bén để phá giải." Giọng tiểu oa nhi nhẹ nhàng như thể đang nói việc vặt.

Gân xanh trên trán Ninh Tuyết Mạch giật giật—nàng biết rồi thì sao? Yếu điểm nằm dưới cánh, rất khó công kích!

Huống chi, vũ khí trên người nàng toàn là thuộc tính Kim, lấy đâu ra vũ khí thuộc Thổ?

Ánh mắt nàng lướt quanh, bốn phía toàn là đá núi vỡ vụn...

Nắm một tảng đá lên, nàng nhìn tiểu oa nhi: "Bước tiếp theo làm gì?"

Hắn có lẽ là sắp truyền cho nàng một pháp thuật nào đó?

Tiểu oa nhi dứt khoát đáp: "Bước tiếp theo, dựa vào ngươi."

Chết tiệt!!! Ninh Tuyết Mạch suýt nữa hộc máu.

Tiểu oa nhi nhìn sắc mặt nàng, chậm rãi mở miệng: "Thực lực hiện tại của ngươi quá kém. Có thể lựa chọn từ bỏ, sau này luyện công xong quay lại cũng không muộn. Bây giờ lùi bước, cũng không ai cười ngươi."

Ninh Tuyết Mạch khẽ rũ mắt, cười lạnh: "Từ điển của ta chưa từng có hai chữ 'lùi bước'!"

Nàng vỗ vai tiểu oa nhi: "Chính ngươi trốn cho kỹ, lát nữa ta có thể không rảnh mà lo cho ngươi."