Tiểu oa nhi rất ngoan, vẫn yên lặng nằm trên lưng nàng, hai tay nhỏ vòng lấy cổ Ninh Tuyết Mạch. Hô hấp hắn cực kỳ yếu, gần như không cảm nhận được. Thể trọng lại nhẹ một cách kỳ lạ, mặc dù nhìn bằng tuổi những đứa nhỏ khác, hắn chỉ nặng chừng mười cân.
Vì vậy Ninh Tuyết Mạch dù cõng hắn trèo lên vách đá hiểm trở cũng không thấy mệt, bước chân vẫn nhẹ nhàng tựa như lông vũ.
Dọc đường, hai người cũng chạm trán vài con ma thú. Nhưng hôm nay tiểu oa nhi đặc biệt tích cực, còn chưa đợi nàng phản ứng thì hắn đã ra tay trước. Vài đạo pháp quyết lóe lên, ma thú còn chưa kịp tới gần đã ngã gục tại chỗ.
Ninh Tuyết Mạch để ý thấy, mỗi khi đối phó với một loại ma thú khác nhau, pháp quyết hắn tung ra cũng khác nhau. Có ánh sáng vàng, trắng, xanh lục, xanh lam—mỗi chiêu đều khắc chế chính xác loại ma thú trước mặt, khiến chúng không kịp phản ứng, bị diệt trong tích tắc.
"Ngươi rốt cuộc là thuộc tính gì vậy?" Ninh Tuyết Mạch thắc mắc. "Không phải nói thiên tài đại lục này chỉ có một thuộc tính, hiếm lắm mới thấy hai thuộc tính hay sao?"
Nàng quen vài người đều như thế—Quý Vân Hạo thuộc tính kim, Quý Vân Hoàng là hai thuộc tính mộc hỏa, thị vệ số 2 là thuộc tính thủy...
Còn tiểu oa nhi này lại có đủ cả năm loại? Và mỗi loại đều cực kỳ mạnh.
"Ta không giống người thường," tiểu oa nhi lạnh nhạt đáp.
Cũng đúng, hắn đâu phải người—hắn là nhân sâm oa oa tu luyện vạn năm!
"Tiểu oa nhi, mau đưa tỷ tỷ thêm một cây nhân sâm, tỷ đói rồi..." Ninh Tuyết Mạch giở trò làm nũng.
"Tiểu nha đầu, ta lớn hơn ngươi nhiều lắm! Ngươi có gọi ta gia gia ta còn chưa chắc nhận ngươi, đừng có gọi 'tỷ tỷ' dài 'tỷ tỷ' ngắn." Giọng hắn lạnh như băng, nghiêm nghị như ông cụ non.
"Haha, ta biết, ngươi vạn tuổi rồi mà. Nhưng ai bảo ngươi mang cái hình dạng oa oa này? Có bản lĩnh thì biến ra thành người lớn đi, lúc đó ta sẽ gọi ngươi là gia gia cũng được." Ninh Tuyết Mạch cười híp mắt trêu.
Tiểu oa nhi mím môi, không thèm chấp với tiểu nha đầu, khẽ nhắm mắt.
Hắn biết... đã có lúc nàng gọi hắn là "gia gia"... "À mà, chúng ta cũng coi như từng vào sinh ra tử, quen biết đã lâu, vậy mà ta vẫn chưa biết tên ngươi. Nhân sâm các ngươi chắc cũng có tên chứ?"
Hắn ngừng một chút rồi chậm rãi nói: "Ngươi gọi ta là Cửu Tôn."
"Cửu Tôn? Tên này nghe thật là cao quý nha. Hoàng đế nhân gian còn xưng là cửu ngũ chí tôn, ngươi mà để lão hoàng đế nghe được, e là sẽ bị trị tội đại bất kính đó."
"Hắn quản không được ta." Giọng của hắn vẫn thờ ơ.
Cũng đúng, hắn là tiên nhân trên đỉnh núi thứ 9, Cửu Phong tiên, hoàng đế nhân gian sao biết được sự tồn tại của hắn mà quản?
Ninh Tuyết Mạch ngẫm nghĩ: "Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Cửu, hoặc Tiểu Tôn được không? Ta thấy Tiểu Cửu thuận miệng hơn."
"Gọi Cửu Tôn!" Hắn kiên quyết không nhượng bộ.
Thôi được, Cửu Tôn thì Cửu Tôn. Ninh Tuyết Mạch lười cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy: "Tiểu Cửu Tôn, vậy ngươi là con thứ chín trong nhà à? Nhân sâm còn có huynh đệ à?"
Gân xanh trên trán tiểu oa nhi giật giật: "Ta không có huynh đệ tỷ muội."
"Vậy cái tên này là ngươi tự đặt?"
"... Có thể xem như vậy."
Không trách được—xem ra tiểu gia hỏa này dã tâm không nhỏ, chịu ảnh hưởng văn hóa nhân gian cũng không ít. Rõ là có mộng làm vương xưng đế.
Tên thì rất oai phong lẫm liệt, chỉ là... nghe chẳng giống tên người cho lắm.
Nhưng mà, hắn là nhân sâm oa oa, dù có đặt tên kỳ lạ cỡ nào cũng chẳng ai dám chê.