Nàng lại nhớ đến khi xoay tròn trong lốc xoáy kia, có thứ gì đó lạnh lạnh sượt qua da, lúc ấy còn tưởng là chạm phải nội tạng của một con quái vật nào đó. Giờ nghĩ lại, hẳn là quanh thân nàng được bao bọc bởi một tầng kết giới hộ thể nên mới không bị những khe gió sắc như dao kia cắt rách, có thể bình an tiếp đất.
Không cần hỏi cũng biết, tầng kết giới đó chắc chắn là do chín tôn phía sau nàng tạo ra.
Nói vậy, từ khi gặp được khối thạch tinh này, Cửu Tôn đã không một lời mà cứu nàng đến hai lần.
Thôi được rồi, xem như nể tình hai lần cứu mạng, nàng cũng rộng lượng bỏ qua chuyện hắn ép nàng nhảy xuống vực...
Nàng liếc nhìn tiểu thí hài bên cạnh, vừa rồi không để ý, giờ nhìn kỹ lại thì thấy sắc mặt tiểu gia hỏa kia thật sự không ổn lắm, còn tái hơn trước, ngay cả cái miệng đỏ bừng vốn như nụ hoa hé nở giờ cũng phai màu, nhìn vào không khỏi xót xa.
"Cửu Tôn, đa tạ ngươi hai lần cứu mạng. Trước kia ngươi trêu ghẹo ta, ta cũng không so đo nữa. Chúng ta coi như huề nhau đi."
"Huề nhau?" Cửu Tôn nhếch môi, không nói là có hay không.
Vì tiểu nha đầu này bất ngờ xông vào, khiến công sức hắn tu luyện ba năm đều đổ sông đổ bể, đến nay vẫn chưa khôi phục được hình dáng người. Công lực giảm sút, chưa bằng một phần năm ngày thường.
Ban đầu chỉ định nhanh chóng đưa nàng xuống núi cho xong, ai ngờ lại chạm mặt khối đá này...
Hai lần ra tay cứu nàng, hắn đã hao hơn nửa công lực hiện có, đúng là họa vô đơn chí!
Tiểu cô nương này tuy đặc biệt, nhưng cũng thật sự là một mối phiền toái rõ ràng! Khiến hắn muốn thở dài.
Hắn và nàng, giờ nói là huề nhau? Không có chuyện đó! Món nợ này, sớm muộn gì hắn cũng đòi lại, tuyệt đối không để mình chịu thiệt.
Không buồn nhìn lại bức tượng đá kia, hắn sải bước đi trước: "Đi thôi."
Người hắn chân ngắn, lại không biết cách dùng pháp môn đặc thù di chuyển, Ninh Tuyết Mạch chỉ vài bước đã đuổi kịp hắn, làm như vô tình hỏi: "Ngươi quen biết vị Đế Tôn kia, vậy chắc cũng nhận ra người trong tượng đá này?"
"Nhận ra thì sao, không nhận thì sao?" Cửu Tôn vẫn bước đều không ngừng.
"Người kia là đệ tử bị mất tích của Đế Tôn đấy. Giờ vất vả lắm mới phát hiện ra hắn ở đây, ngươi không giúp mang thi thể hắn ra ngoài sao? Dù gì cũng nên để hắn được yên nghỉ..."
"Chỉ là một thân xác rỗng, chẳng khác gì cây cỏ. Đã hóa đá, thì cứ để hắn ở lại nơi này." Cửu Tôn vẫn thản nhiên, chẳng có chút ý định đưa thi thể vị hoàng tử kia ra ngoài.
Máu lạnh thật!
Ninh Tuyết Mạch vượt lên trước vài bước, giọng nói mang theo chút tò mò: "Đây là đệ tử thứ năm của Đế Tôn đúng không? Lớn lên cũng thật tuấn tú! Nghe nói còn là một hoàng tử nữa..."
"Ngươi nghe đồn cũng nhiều thật." Cửu Tôn lạnh nhạt buông vài chữ.
"Nghe nói hắn tài mưu lược hơn người, có thiên phú tuyệt luân, nếu còn sống thì biết đâu đã trở thành thiên cổ nhất đế. Chắc hẳn nữ tử thích hắn không ít đâu!" Ninh Tuyết Mạch tiếp tục bát quái.
"Ách." Lần này Cửu Tôn xem như im lặng triệt để.
Nàng vốn muốn moi được chút thông tin từ hắn, ai ngờ tên này quá kín tiếng, một chữ cũng không tiết lộ.
Nàng mím môi, tiếp tục bát quái về vị hoàng tử kia, gần như kể hết tất cả những gì mình từng nghe được.
Tài nói chuyện của nàng vốn đã không tệ, thao thao bất tuyệt không dứt.
Nhưng Cửu Tôn chỉ thỉnh thoảng gật đầu một cái, hoặc lạnh nhạt buông ra mấy chữ.
Đợi đến khi nàng nói liền tù tì ba bốn phút, hắn rốt cuộc mới buông một câu:
"Đừng mơ mộng nữa! Hắn đã chết ngàn năm, không có duyên với ngươi."