"Cửu Tôn, ngươi cái tên biến thái! Lão tử nguyền ngươi cả đời không lớn được! Mãi mãi là thằng nhóc!" Ninh Tuyết Mạch cuối cùng không nhịn được mà mắng thành lời.
"Sao cơ?"
Sau lưng vang lên một âm thanh thong thả, một thân ảnh nhỏ bé chậm rãi bước tới, đôi mắt xanh lam lạnh nhạt nhìn nàng.
Thì ra hắn vẫn chưa đi!Thì ra hắn vẫn luôn ở sau lưng nàng, không xa!
"Xin lỗi đi, bản tôn sẽ tha cho ngươi." Cửu Tôn thản nhiên nói. Hắn trông có vẻ khá hơn trước nhiều, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ điểm thêm chút ửng đỏ. Xem ra lần đả tọa vừa rồi đã có tác dụng.
Ở cùng nàng lâu như vậy, hắn đã đại khái nắm được tính cách của nàng. Hắn cứ tưởng nàng sẽ cố chấp buông lời cứng rắn, không ngờ nàng lại khẽ nhếch môi cười, thản nhiên dứt khoát buông ba chữ: "Thực xin lỗi."
Là đặc công, điều kiện đầu tiên chính là biết co biết dãn, biết cúi đầu đúng lúc để sinh tồn.
Lời nàng nói dứt khoát, nhưng trong giọng lại vương chút xa cách.Ánh mắt Cửu Tôn thoáng lay động, lặng lẽ nhìn nàng.
Ninh Tuyết Mạch điềm nhiên mở miệng: "Cửu Tôn, ta đã xin lỗi như ngươi muốn, có thể thả ta được chưa?"
Cửu Tôn vung tay áo, trên người nàng liền ấm lên, cảm giác giam cầm lập tức biến mất. Nàng cử động tay chân đã cứng đờ, chịu đựng cơn đau ở hai chân rồi bước nhanh về phía trước.
Nha đầu này cuối cùng cũng chịu ngậm miệng.Cửu Tôn có phần hài lòng, nhẹ nhàng theo sau.
Con đường này chưa từng thấy dài đến vậy, hai người một trước một sau bước đi không chậm, đã hơn hai canh giờ vẫn chưa thấy điểm cuối.
Khung cảnh dọc đường như thể đang lạc vào mê cung — quanh co khúc khuỷu, ngoài những pho tượng đá lúc đầu thì chẳng còn gì khác. Đến đoạn sâu phía trong, tượng đá cũng biến mất không còn dấu vết.
Ninh Tuyết Mạch suốt quãng đường không nói một lời, chỉ còn tiếng bước chân hai người vang lên.
Cửu Tôn ngẩng đầu nhìn bóng dáng nàng bước đi phía trước, trong mắt dâng lên một tia phức tạp.
Cuộc đời hắn ưa yên tĩnh, đệ tử đứng trước mặt hắn đều nín thở thu mình, chẳng ai dám nhiều lời. Hắn sống như mặt nước hồ thu, bình lặng không gợn sóng.
Thế mà từ khi gặp nàng, tất cả sự tĩnh lặng ấy bị khuấy động hoàn toàn.
Nàng hay nói, nói nhiều, bởi vì không biết thân phận hắn nên lời lẽ cũng chẳng nể nang, tùy hứng vô lễ, còn từng trêu đùa, khinh bạc hắn... khiến hắn cực kỳ không quen, nhưng miễn cưỡng vẫn chịu được.
Lúc nàng ríu rít, hắn ghét nàng ồn ào, từng muốn dùng pháp thuật bịt miệng nàng. Nhưng bây giờ nàng bỗng nhiên yên lặng, hắn lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó...
"Ngươi làm sao lên được đỉnh núi thứ chín?" Hắn hiếm khi mở miệng hỏi.
"Chim tha lên." Giọng nàng lúc này lại lạnh nhạt như băng.
Không trách được một kẻ tay mơ như nàng có thể vào được nơi này, hóa ra chỉ là ngẫu nhiên giữa muôn vàn ngẫu nhiên.
"Bị chim ưng mắt vàng tha lên? Ngươi sống sót, còn bằng hữu thì bị chim nuốt?" Cửu Tôn chỉ cần mấy lời đã ráp nối được đầu đuôi câu chuyện, suy đoán gần như không sai.
"Ừ." Nàng chỉ trả lời đúng một chữ.
"Lúc chúng ta ngã xuống, thứ ngươi đụng phải trông giống con khỉ kia là Thạch Rống. Nó và Thạch Tinh thường song hành, nơi có nó thường có Thạch Tinh, đôi khi còn giúp Thạch Tinh dụ mồi đến..." Cửu Tôn giải thích lý do vừa rồi không cho nàng lại gần vách đá, tiện thể truyền đạt ít kiến thức.
"Ừ." Hắn nói cả đoạn dài, đổi lại chỉ được một tiếng mũi lơ đãng.