Long Tư Dạ dịu dàng nói:"Nàng vẫn luôn là người xuất sắc nhất, từ rất lâu trước đây ta đã biết điều đó rồi... Thôi, đi ăn sáng nào."
Cố Tích Cửu vẫn còn chút thắc mắc:"Khoan đã, đồ ăn của đạo sư các ngươi chẳng phải đều do đồng tử mang đến tận sân hay sao? Sao hôm nay còn phải tới căn tin?"
Long Tư Dạ bật cười: "Ta muốn để nàng mời ta ăn một bữa."
"A?"
Hắn đưa tay ra, trên lòng bàn tay hiện ra mấy đóa mai nguyệt hoa, hương thơm nhàn nhạt: "Ta đưa nàng đi hái hoa, nàng đã hái tận hơn tám mươi đóa, đủ để nàng luyện thuốc rồi. Chẳng lẽ không nên cảm ơn ta bằng một bữa cơm sao?"
Ánh mắt Cố Tích Cửu sáng lên: "Được! Mời ngươi một bữa!"
.....Edit: Emily Ton......
Bữa sáng ở Thiên Tụ Đường hôm nay vẫn rất phong phú.
Cố Tích Cửu ra tay hào sảng, gọi cả một bàn lớn toàn là món mà Long Tư Dạ thích.
Long Tư Dạ nhìn một lượt, trong mắt đầy ý cười: "Tích Cửu, vẫn là nàng hiểu khẩu vị ta nhất."
Cố Tích Cửu không nhịn được cười: "Còn cần phải nói sao? Dù gì cũng đã quen biết mấy năm..."
Câu nói vừa rơi xuống, đại sảnh chợt yên tĩnh lạ thường. Có người nhỏ giọng hô: "Tả Thiên Sư đến!"
"Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì? Không chỉ Long Tông Chủ đến ăn ở căn tin, mà ngay cả Tả Thiên Sư cũng tới?"
Lời còn chưa dứt, toàn bộ học sinh trong đại sảnh đã đồng loạt quỳ xuống như sóng dậy. Khí thế không thua gì lúc Long Tư Dạ vừa bước vào.
Tim Cố Tích Cửu khẽ rung động. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa đại sảnh, quả nhiên thấy Đế Phất Y bước vào, theo sau là sứ giả Mộc Vân.
Cố Tích Cửu cảm thấy có chút đau đầu—chẳng trách các đại nhân vật thường không lui tới chốn này, tới một cái liền gây chấn động, ai nấy đều quỳ xuống, rối loạn cả bầu không khí.
Đế Phất Y quét mắt một vòng khắp đại sảnh, ánh nhìn dừng lại đôi chút nơi bàn của nàng, rồi mỉm cười chào Long Tư Dạ: "Long Tông Chủ cũng ở đây à."
Long Tư Dạ thật ra cũng cảm thấy không thoải mái. Hắn thầm nghĩ: người này đúng là âm hồn không tan!Thế nên hắn cười mà như không: "Không ngờ Tả Thiên Sư đại nhân cũng tới đây chia sẻ cuộc sống học sinh."
Khóe môi Đế Phất Y nhếch nhẹ: "Chuyện ngươi không ngờ được còn rất nhiều nữa..."
Khi hắn vừa bước vào, trái tim Cố Tích Cửu vẫn khẽ thắt lại. Nhưng nàng luôn biết giữ bình tĩnh, vẫn lễ độ đứng dậy chào hắn theo đúng lễ nghi.
Đế Phất Y cũng chỉ hơi gật đầu đáp lại, ánh mắt không dừng lại trên nàng lâu, thái độ với nàng không khác gì với những học sinh khác.
Vì vậy, Cố Tích Cửu thức thời ngồi xuống, mặc kệ hai người kia trò chuyện, nàng không tham dự vào.
"Tả Thiên Sư đại nhân, bên này, bên này!"Nhạc Tử Hạnh ở bàn cách đó không xa đứng lên, vui vẻ gọi.
Đế Phất Y chuyển bước, đi thẳng đến bàn của Nhạc Tử Hạnh. Nàng ấy rõ ràng đã chuẩn bị trước, bàn ăn tràn ngập món ngon từ biển đến núi.
"Tả Thiên Sư đại nhân, ngài thấy mấy món này có vừa ý không?"Nhạc Tử Hạnh cười tươi, ánh mắt đầy mong đợi.
"Không tồi, đều là những món ta thích."Đế Phất Y lấy ra đôi đũa ngà chuyên dụng của mình, bắt đầu cùng Nhạc Tử Hạnh dùng bữa, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Cố Tích Cửu cúi đầu nhìn bàn ăn trước mặt, đột nhiên lại thấy không còn khẩu vị.
Trong khi đó, Long Tư Dạ vẫn ăn rất vui vẻ, không ngừng khen nàng chu đáo, các món đều hợp khẩu vị.
Cố Tích Cửu cười đáp qua loa. Bất chợt, Long Tư Dạ hỏi:"À đúng rồi, Tích Cửu, sao nàng không gọi món thịt xào dứa? Ta nhớ nàng rất thích ăn món đó mà."
Cố Tích Cửu lắc đầu:"Chẳng phải ngươi dị ứng với dứa sao? Chỉ cần trên bàn có món này, mùi của nó cũng khiến ngươi nổi mẩn đỏ rồi..."