Lam Ngoại Hồ rốt cuộc không nhịn được mở miệng:"Tả thiên sư đại nhân, Tích Cửu ngộ tính rất cao, chỉ là linh lực nàng đúng là chưa đủ mạnh... Ngoại Hồ cảm thấy không nên quá nghiêm khắc với nàng..."
Đế Phất Y chẳng hề liếc nàng ấy một cái, cũng không rõ là có nghe hay không. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn vào cây hương đang cháy trong lư hương trước mặt. Hắn đã nói rõ từ trước: một khi hương tắt mà vẫn chưa thể bước lên, thì tiết học này xem như thất bại, phải chịu hình phạt của hắn.
Hắn không nói rõ hình phạt là gì, nhưng ai nấy đều biết Tả thiên sư này nổi tiếng ra tay không nương nhẹ. Đám người chỉ nghĩ đến thôi cũng đã lạnh sống lưng — rất có thể sẽ bị ném vào cấm địa chịu khổ.
Nghe nói, mỗi khi hắn trừng phạt đệ tử thiên bẩm, chỉ cần mở miệng nói "trừng phạt", là bọn họ liền muốn vỡ mật. Hắn ra tay không kiêng nể gì, thật sự có thể khiến người sống bị lột một tầng da ——
Còn với những đệ tử không thuộc hàng thiên bẩm, chỉ cần hắn thốt ra hai chữ "trừng phạt", thì kết cục càng thảm. Không ít người sợ đến mức phát khóc, thậm chí muốn cha mẹ chưa từng sinh ra mình...
Vậy lần này, hắn định trừng phạt cái gì đây?
Lam Ngoại Hồ giận đến run rẩy!
Bởi vì nàng từng thấy nhiều thứ mà người khác chưa thấy — ví như Tả thiên sư từng đích thân khoác áo cho Cố Tích Cửu, ví như Cố Tích Cửu từng đè Tả thiên sư xuống đất, hai người từng tay trong tay đồng hành...
Tuy sau đó có lời giải thích rằng tất cả chỉ là màn kịch do người đứng sau đạo diễn, nhưng tiểu hồ ly vẫn vô cùng mẫn cảm. Nàng luôn cảm thấy hai người đó, khi ấy... không giống như đang diễn kịch.
Dù ban đầu là diễn, ai dám chắc cuối cùng lại không thành thật?
Huống chi hôm đó, Tả thiên sư từng thẳng thắn nói một câu: "Bổn tọa chưa bao giờ diễn kịch." — câu nói này đến giờ nàng vẫn nhớ như in. Nên tám chín phần mười, hắn thật sự đã động lòng!
Mà gần đây, Tích Cửu lại thường xuyên đi cùng Long Tư Dạ. Tích Cửu cũng từng thổ lộ với nàng rằng người nàng ấy thích chính là Long Tư Dạ. Cho nên... vị Tả thiên sư này không chừng vì yêu mà sinh hận, mới ra tay trả thù Tích Cửu!
Chẳng những hằng ngày lạnh nhạt nàng ấy, giờ còn muốn khiến nàng ấy mất mặt trước đám đông!
Chắc chắn là vậy!
Thật đê tiện!
Không chiếm được lòng Tích Cửu, là đáng đời hắn!
Từ điểm này mà nói, hắn kém Long tông chủ một trời một vực. Ít nhất Long tông chủ luôn tôn trọng Tích Cửu, chưa từng làm khó nàng ấy...
Tiểu hồ ly giận đến không chịu nổi, lập tức truyền âm cho Thiên Linh Vũ để bày tỏ bất mãn. Thiên Linh Vũ cũng đồng lòng, lập tức truyền âm đáp lại:
"Ngươi nói rất đúng! Tả thiên sư quả thật sự không xứng với Tích Cửu của chúng ta. Có điều Long Tư Dạ cũng chẳng khá hơn. Ngươi đừng quên, tuổi của Long Tư Dạ còn lớn hơn cả tổ gia gia của ta! Yêu ai thì yêu, nhưng vẫn nên tìm người bằng tuổi với mình mới hợp."
Phía sau trường án, Đế Phất Y cầm một chén trà, đầu ngón tay hơi trắng bệch.
Mặc dù hắn không bước xuống dưới, nhưng vẫn cảm nhận được nàng. Cảm nhận được từng lần nàng cố gắng leo lên, rồi lại từng lần ngã xuống...
Dù mỗi lần đều cao hơn lần trước, nhưng vẫn chưa thể vượt qua độ cao của vách núi này.
Phía dưới, các học viên khác cũng đã tụ tập bên mép vách núi, nhao nhao quan sát.
Gần đây, Tích Cửu quá nổi bật, cây cao đón gió, mà thời gian nàng gia nhập lớp 1 Tử Vân lại quá ngắn. Nhiều người vẫn còn dè chừng nàng, thậm chí có không ít kẻ chờ xem nàng thất bại.
Giờ phút này khó khăn lắm mới thấy nàng lúng túng như thế, vài người liền thấy thật hả dạ...
Tất nhiên, nàng cũng có bạn bè chân thành. Những người đó thật sự lo lắng cho nàng, chỉ tiếc không ai giúp gì được.
Cố Tích Cửu từ trước đến nay chưa từng rơi vào tình cảnh chật vật đến thế.
Cũng chưa bao giờ thấy mình mất mặt đến vậy.
Khi đoán ra được dụng ý của Đế Phất Y, lòng nàng như có một chậu nước sôi dội thẳng vào, khiến khí huyết sôi trào, nhất thời không cách nào tập trung tụ khí.