Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 867: Không được nghỉ nếu ít hơn mười lần



Cố Tích Cửu ngước mắt nhìn hắn: "Thì sao?" Vô hình trung đã thừa nhận lời hắn hỏi là đúng.

"Làm gì cả đêm?" Hắn hỏi tiếp.

Cố Tích Cửu nhíu mày: "Chuyện này không liên quan đến ngài. Là việc riêng của ta, không tiện nói."

Đế Phất Y: "......"

Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, giọng lạnh nhạt: "Yên tâm, bổn tọa không có ý quản ngươi. Nhưng việc riêng của ngươi ảnh hưởng đến trạng thái học tập. Nếu lần này ngươi không hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình mà lên được, vậy thì nhận phạt đi. Tối nay sau khi tan học, quay lại đây, dùng phong hành thuật bay qua vách núi này mười lần, bay chưa đủ mười lần thì không được nghỉ!"

Mọi người: "......"

Sắc mặt ai nấy đều thay đổi.

Phong Hành thuật vốn tiêu hao linh lực lớn, đặc biệt với đám học sinh tu vi còn non nớt như bọn họ, mỗi lần bay vọt lên đều rất tốn sức.

Ngay cả những người lính lực đã đạt đến cấp 7, lúc bay lên vẫn cảm thấy choáng váng, thở gấp. Nếu bắt bọn họ bay liên tiếp mười lần, e là sẽ mệt đến mức ngất xỉu!

Huống chi Cố Tích Cửu vừa rồi còn gian nan như vậy mới bay lên được một lần ——

Bắt nàng bay mười lần... chẳng phải là bắt nàng bay đến tận sáng mai?! Thân thể nhỏ bé của nàng liệu có chịu nổi không?

Tả Thiên Sư trừng phạt người ta quả nhiên tàn nhẫn! Xem ra tiết học của hắn thật sự không thể trốn, trốn một lần là phải trả cái giá cực đắt!

Điều mà các bạn đồng học nghĩ đến, Cố Tích Cửu cũng rõ. Trong lòng như có sóng dữ cuộn trào, nhưng nàng ép bản thân phải trấn định. Khóe môi khẽ cong, giọng điềm nhiên: "Được."

Hắn trừng phạt càng tàn nhẫn, nàng lại càng có quyết tâm đoạn tuyệt tất cả!

Đế Phất Y nhìn vào đôi mắt đen sâu của nàng, trong lòng bất giác trầm xuống.

Chẳng lẽ... mình đã làm quá rồi ư?

......Edit: Emily Ton.....

Cố Tích Cửu là kiểu người, một khi đã quyết định điều gì trong lòng, dù lựa chọn ra sao, việc cần làm vẫn sẽ làm cho tốt nhất.

Ví như dù đã hạ quyết tâm từ chức, trước khi rời đi, mọi nhiệm vụ được giao nàng vẫn sẽ hoàn thành đầy đủ.

Chiều hôm đó, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, nàng đến thực đường dùng cơm tối rồi lập tức chạy đến vách núi, chuẩn bị thực hiện hình phạt đã nhận.

Lam Ngoại Hồ và Thiên Linh Vũ vốn định đi cùng, nhưng nàng không cho. Nàng cười, nói với bọn họ: "Các ngươi đi theo, ta sẽ thấy áp lực tâm lý. Ta không muốn để các ngươi thấy bộ dạng mặt mũi xám xịt của ta. Đã là bạn tốt thì đừng theo, cho ta giữ chút thể diện."

Vậy là Lam Ngoại Hồ và Thiên Linh Vũ đành không đi theo, chỉ dặn dò kỹ lưỡng: "Tự lo cho mình một chút, đừng quá liều mạng."

Cố Tích Cửu gật đầu: "Yên tâm, ta quý mạng lắm, không đến mức hành hạ bản thân thê thảm như vậy đâu."

Thiên Linh Vũ vẫn chưa yên lòng, nhất quyết đưa cho nàng một cây pháo hoa, dặn nếu cảm thấy mệt đến mức ngất xỉu thì lập tức đốt lên, bọn họ sẽ tới ngay ứng cứu.

Cố Tích Cửu nhận lấy, rồi quay người rời đi.

Thiên Linh Vũ dõi theo bóng lưng nàng khuất dần, trong lòng âm thầm quyết định: mỗi hai canh giờ sẽ đến xem một lần, tránh để nàng mệt quá mà ngã lăn trong bụi rậm, bị dã thú tha đi mất. Vách núi này vẫn thường có hung thú xuất hiện, không thể không đề phòng.

Khi Cố Tích Cửu đến nơi, nàng bất ngờ phát hiện Đế Phất Y cũng có mặt.

Hắn khoác áo tím, đứng lặng trong màn đêm, bóng dáng cao ngạo như ẩn như hiện, toát ra khí chất phiêu dật.

Cái nhìn đầu tiên khiến nàng thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra — thì ra hắn đến để giám sát, sợ nàng gian lận hay trốn tránh.

"Tả Thiên Sư đại nhân." Nàng chắp tay hành lễ, khẽ cúi người.

Thiên Tụ Đường vốn rất coi trọng lễ nghi sư đồ, đây là quy tắc mà học sinh phải tuân theo, không liên quan đến thân phận từng người.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com