Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 869: Trên đường ruộng, thiếu niên phong lưu



Đế Phất Y tiếp lời:"Hôm nay ngươi phát huy không tốt, phần lớn là do đêm qua nghỉ ngơi không đủ. Hơn nữa, sáng nay lại dùng quá nhiều sức, khiến gân mạch không chịu nổi cách vận công cứng rắn."

Hắn giống như làm ảo thuật, từ trong ống tay áo lấy ra một quả hồng rực rỡ: "Cái này cho ngươi."

Đó là một Chu Tiên quả, so với bất kỳ quả nào hắn từng mang ra trước đó đều sáng rực và bắt mắt hơn nhiều.

Cố Tích Cửu không nhận, khẽ lắc đầu:"Đây là quả thưởng. Ta không đạt được thành tích gì, Tả thiên sư đại nhân không cần đưa cho ta."

Nàng tự lấy từ túi trữ vật ra một viên đan dược và nuốt xuống. Thứ này rất hiệu quả trong việc hồi phục thể lực, mỗi khi mệt đến cực hạn nàng đều dùng để vực lại tinh thần.

Chu Tiên quả trong tay Đế Phất Y chậm rãi rút về. Là người sành sỏi, hắn nhìn qua cũng biết đan dược của nàng tuy không bằng quả kia, nhưng cũng đủ để giúp nàng hồi phục.

Nhìn gương mặt nàng hơi tái nhợt, Đế Phất Y thở dài:"Hôm nay trạng thái ngươi không ổn, về nghỉ ngơi đi. Ngày mai quay lại lĩnh phạt."

Cố Tích Cửu cũng tự biết mình không ổn. Hai ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi, lại tham gia huấn luyện cường độ cao — nếu có thể được thả lỏng một ngày, ít nhất cũng có thể lấy lại sức.

Nàng đáp gọn: "Được, đa tạ."Sau đó nàng dứt khoát xoay người bước đi.

Đế Phất Y đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng, thoáng thất thần.Hắn vốn định nói với nàng vài điều, ngẫm nghĩ rồi lại thôi.

Hắn cúi mắt nhìn tay mình, trầm mặc. Trạng thái của Cố Tích Cửu yếu hơn hắn dự đoán. Có điều gì đó không đúng ư?

......Edit: Emily Ton......

"Chủ thượng, sao ngài lại trở về sớm như vậy?" Mộc Vân là người đầu tiên ra đón: "Ngài không để nàng một mình ở đó luyện tập đấy chứ? Chủ thượng à, khó lắm mới có cơ hội được gần gũi nàng như vậy, sao ngài có thể bỏ qua được chứ~"

Đế Phất Y liếc hắn một cái, ánh mắt thản nhiên: "Ngươi, theo bổn tọa vào trong."

Thế là Mộc Vân hấp tấp đi theo Đế Phất Y vào nhà.

Vừa bước vào, Đế Phất Y im lặng không nói lời nào, chỉ từ trên xuống dưới đánh giá hắn hồi lâu. Bị nhìn đến mức rợn cả người, Mộc Vân khom lưng lên tiếng: "Chủ thượng?"

"Mộc Vân, cái kiểu 'lạt mềm buộc chặt' của ngươi từng thành công với bao nhiêu nữ nhân rồi? Bọn họ là dạng có tính cách gì?"

"À... Thuộc hạ từng thành công với hai người, một người lạnh lùng, một người cao ngạo."

"Được. Kể bổn tọa nghe một chút chuyện cụ thể giữa ngươi và hai người đó, giải khuây đi."

Thế là Mộc Vân bắt đầu kể. Hắn vốn là người phong lưu, trước khi theo Đế Phất Y, từng là kiểu công tử đào hoa nổi danh khắp nơi – "ngựa quý năm vóc, áo lông ngàn vàng, đường lớn ruộng nhỏ thiếu niên phong lưu". Nữ nhân từng theo đuổi nhiều không kể xiết. Có một tật xấu ở hắn: càng dễ có được, hắn càng không để tâm; càng khó chạm đến, lại càng vướng bận trong lòng.

Năm đó, hắn từng đến một nơi uống rượu, vừa nhìn đã để ý một nữ tử ủ rượu nơi ấy. Hắn dùng đủ mọi chiêu trò dụ dỗ, nhưng đối phương trước sau lạnh lùng như băng.

Với hắn khi ấy, tiếp cận nữ tử ấy chỉ là một trò chơi tình ái, nếu nàng dễ dàng gật đầu, hắn cũng chẳng lưu luyến, một đêm là xong. Nhưng chính bởi nàng luôn giữ khoảng cách, không hề lay động, khiến hắn ngứa ngáy trong lòng – càng khó chiếm được, hắn càng bị hấp dẫn.

Nữ tử ấy vốn không phải tuyệt sắc khuynh thành, thế nhưng hắn lại càng nhìn càng thấy thuận mắt. Càng không thể có được, càng thấy cồn cào khó chịu. Trong mắt hắn, nàng dần trở thành mỹ nhân đệ nhất dưới trời cao đất rộng – những người đẹp khác bên cạnh đều trở nên nhạt nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com