Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 872: Gọi một tiếng ba ba (1)



Chỉ tiếc nha đầu kia đã hiểu lầm cảm xúc của chính mình. Tình cảm nàng dành cho Long Tư Dạ, kỳ thực chỉ là tình đồng bạn, giống như yêu quý một người ca ca mà thôi.

Điều hắn cần làm là giúp nàng nhận ra tình cảm thật sự của mình, chứ không phải đi theo mấy trò "lạt mềm buộc chặt".

Đầu hắn bị nước vào mới đi nghe mấy chiêu vớ vẩn của Mộc Vân!

Hắn đứng dậy, định đi tìm nàng, nhưng rồi lại cố nén lại.

Nàng mệt rồi, để nàng nghỉ ngơi một đêm cho tử tế trước đã.

Mọi chuyện... để đến tối mai hẵng nói.

.....Edit: Emily Ton...

Cố Tích Cửu thật sự đã kiệt sức, vừa về đến nhà, đặt lưng xuống giường là ngủ mê mệt.

Nàng mơ một giấc mộng — kỳ quái, ly kỳ đến mức khó tin.

Trong mơ, nàng biến thành một đứa bé chưa đầy ba tháng, nằm trong một khoang thủy tinh đầy chất lỏng nhàn nhạt, giống như một con nòng nọc nhỏ lơ lửng trong nước.

Bên ngoài khoang thủy tinh, có một người đàn ông cao lớn, tuấn tú, mặc áo blouse trắng đang đứng nhìn nàng.

Long Tích?

Không đúng — người này tuy có khuôn mặt giống hệt Long Tích, nhưng so với Long Tích còn có thêm một loại khí thế... một loại bá khí ẩn tàng không thể lẫn vào đâu được.

Là tên khoa học điên kia!

Ông ta mỉm cười nhìn nàng, tay áp lên thành quan tài bằng thủy tinh: "Bảo bối, con thật sự hoàn mỹ, còn hoàn mỹ hơn cả A Tích."

Nàng chỉ mở to mắt nhìn ông ta.

Ông ta lại nhẹ giọng cười: "Có ý thức rồi sao? Đúng là một bảo bảo thông minh... Nào, gọi ba ba."

Nàng hơi cau mày, nhưng vẫn im lặng nhìn ông ta chằm chằm.

"Bảo bối, vợ chồng nhà họ Diệp chỉ muốn lấy thân thể con làm kho chứa cơ quan sinh học cho con gái bọn họ, còn ba ba thì không nghĩ như vậy. Con là do ta tạo ra... là một sinh mệnh hoàn mỹ, mạnh hơn con gái ruột của nhà họ Diệp nhiều."

Tên điên đó lẩm bẩm với nàng trong quan tài thủy tinh, lúc thì nhẹ nhàng thủ thỉ, lúc lại rót thêm một loại dung dịch mới vào bên trong.

Chất lỏng kia khiến nàng cực kỳ khó chịu, thân thể nhỏ bé vặn vẹo, quẫy đạp, giống như một con cá bị thả vào dầu sôi.

Tên khoa học điên vẫn dán mắt nhìn nàng, tỉ mỉ quan sát từng phản ứng, từng động tác của nàng trong quan tài thủy tinh như đang nghiên cứu một tác phẩm hoàn mỹ nhất đời mình.

Rốt cuộc, nàng cũng không còn giãy giụa nữa. Thân thể dần lắng xuống giữa làn chất lỏng, trở nên tĩnh lặng. Thân hình nàng dường như dài ra đôi chút, thoáng nhìn đã giống một đứa trẻ khoảng một tuổi.

Tên khoa học điên kia tiếp tục quan sát nàng như đang nghiên cứu một món vật phẩm quý giá. Sau một hồi lâu, ông ta mới chậm rãi cởi áo blouse trắng, dán lên mặt một vòng râu rậm rồi rời khỏi phòng.

Cảnh trong mộng chuyển đổi nhanh chóng và hỗn loạn.

Lúc thì là kẻ điên ấy quay trở lại, thì thầm trò chuyện cùng nàng. Lúc lại là một đứa bé trai có gương mặt tinh xảo chạy vào, nhìn nàng chằm chằm.

Đó là Long Tích khi còn nhỏ.

Lúc ban đầu, ánh mắt tiểu Long Tích nhìn nàng đầy hiếu kỳ. Nhưng không biết sau đó có người đã nói gì với hắn, ánh mắt hắn khi nhìn nàng lại dần chuyển sang cổ quái — như thể đang nhìn một sinh vật bé nhỏ đáng thương.

Tiểu Long Tích vẫn thường tới, đứng cạnh khoang thủy tinh, lải nhải với nàng không ngớt. Nàng thì chưa từng lên tiếng đáp lại, chỉ mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, lặng lẽ nhìn hắn, lắng nghe hắn trút bầu tâm sự.

Mỗi khi nói đến cuối cùng, tiểu Long Tích đều siết chặt hai nắm tay nhỏ, nghiến răng nói: "Ta hận vợ chồng nhà họ Diệp! Họ quá ích kỷ! Ngươi và ta đều là nhân bản, thế mà họ chưa từng xem chúng ta là người. Ngươi còn đáng thương hơn ta... Họ chỉ xem ngươi là một kho dự trữ nội tạng sống cho con gái họ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy để thay thế. Ngươi đáng thương hơn ta rất nhiều..."

Có lẽ vì dáng vẻ hăng máu của hắn quá buồn cười, nàng ở trong quan tài thủy tinh lần đầu tiên hé môi nở một nụ cười nhỏ.

Ánh mắt tiểu Long Tích lập tức sáng rực, nhào sát vào khoang thủy tinh, gần như dán cả mặt lên đó: "Ngươi biết cười! A, ngươi cười thật rồi! Cười lên thật đẹp mắt!"

Nàng khẽ xoay người trong làn chất lỏng, bàn tay nhỏ vô tình chạm vào vách quan tài thủy tinh.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com