Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 876: Muốn Moi Một Chút Tin Tức



Tuy chuyện đổi lớp đã cơ bản định xong, nhưng tiết học vẫn phải theo thường lệ.

Vì thế, ba người vẫn lên lớp như bình thường, bề ngoài chẳng ai nhìn ra điều gì khác lạ.

Chỉ là Thiên Linh Vũ càng lúc càng chăm chăm nhìn bàn học phía trước của Cố Tích Cửu, vành mắt thỉnh thoảng lại đỏ lên.

Ngồi cạnh Thiên Linh Vũ là Nhạc Tử Hạnh. Nàng liếc nhìn hắn mấy lần, đến khi thấy hắn quay về chỗ với đôi mắt hoe hoe đỏ, cuối cùng không nhịn được nên hỏi: "Ngươi là nam nhi mà làm như sắp khóc đến nơi vậy? Diễn cảnh sinh ly tử biệt với ai sao?"

Thiên Linh Vũ liếc nàng một cái, cực kỳ khó chịu, lạnh lùng đáp: "Liên quan gì tới ngươi?"

Nhạc Tử Hạnh bật cười: "Ta cũng chẳng rảnh mà quan tâm ngươi."Nói xong nàng lại lén nhìn sang Cố Tích Cửu. Cố Tích Cửu vẫn bình tĩnh như thường, nghiêm túc nghe giảng, không hề để ý đến bất kỳ ai xung quanh.

Nàng lại nhìn sang Lam Ngoại Hồ. Tiểu nha đầu này vốn dễ xúc động, tuy đang ngồi cạnh Cố Tích Cửu, nhưng ánh mắt đôi lúc vẫn vương chút luyến tiếc khi nhìn Thiên Linh Vũ. Dù hắn thường gõ đầu mắng nàng ngốc, nhưng lúc bình thường vẫn rất che chở nàng.

Chỉ cần nàng chịu chút ấm ức, hắn liền xông lên như thần giữ cửa, khiến đối phương chạy trối chết...

Vậy mà giờ lại phải chia xa.

Nhạc Tử Hạnh quan sát ánh mắt qua lại giữa Thiên Linh Vũ và Lam Ngoại Hồ, linh cảm có chuyện mờ ám.

Mà tiểu hồ ly kia vốn ngây thơ dễ dụ, chắc khó mà giấu được gì. Thế là Nhạc Tử Hạnh liền nghĩ đến việc moi chút thông tin từ nàng.

Tan học, nàng lấy cớ rủ tiểu hồ ly nói chuyện riêng, định gạt nàng để lấy tin ra.

Kết quả, tiểu hồ ly trông có vẻ dễ gạt, nhưng cái miệng nhỏ lần này lại kín như bưng, còn kín hơn cả vỏ trai!

Cái gì cũng không nói, ánh mắt thì đầy cảnh giác, cứ như nàng ta là trộm gà định bắt hồ ly về nấu cháo...

Nhạc Tử Hạnh cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ chú ý đến động tĩnh của ba người kia. Đến trưa, nàng ta trực tiếp đến sân của Đế Phất Y xin cầu kiến.

Viện của Đế Phất Y xưa nay vẫn được coi là cấm địa, người ngoài muốn vào chẳng dễ gì. Ngay cả Cổ Tàn Mặc muốn tiến vào cũng phải được Tả thiên sư cho phép. Vậy mà Nhạc Tử Hạnh lại dường như có đặc quyền nào đó—chỉ gõ cửa một cái, đã được Mộc Phong mời vào trong viện.

Cảnh tượng này vừa khéo bị Thiên Linh Vũ trông thấy. Hắn rất tức giận, vì thế giữa trưa ăn cơm liền đem chuyện này kể lại cho Cố Tích Cửu nghe.

Mặc dù trong lòng Cố Tích Cửu đã hạ quyết tâm hoàn toàn đoạn tuyệt với Đế Phất Y, muốn nhổ hắn khỏi đáy lòng mình, nhưng tình cảm và lý trí vốn chẳng cùng đường. Nghe tin đó, nàng cũng thấy khó chịu, dù trên mặt không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào.

Dù sao gần đây Đế Phất Y vẫn luôn thân cận với Nhạc Tử Hạnh, nàng cũng sớm có chuẩn bị tâm lý rằng Nhạc Tử Hạnh đã trở thành "người đặc biệt" bên cạnh hắn, được đối đãi khác biệt cũng không có gì lạ.

Buổi tối sau tiết học, ăn cơm xong, Cố Tích Cửu liền trực tiếp đến vực sâu dưới vách núi.

Dù chẳng bao lâu nữa sẽ đổi lớp, nhưng hình phạt nên tiếp tục vẫn phải tiếp tục. Nàng không ngờ, người đến còn sớm hơn mình lại là Đế Phất Y.

Lúc nàng đến nơi, hắn đang ngồi dưới chân núi, đốt một đống lửa trại, nướng vài món dã ngoại.

Thấy nàng đến, hắn nhướng mày, vẫy tay: "Lại đây."

Cố Tích Cửu không đoán ra trong hồ lô của hắn lại giấu thứ gì, nhưng để tránh xảy ra chuyện rắc rối, nàng vẫn bước đến, hành lễ như cũ, vẫn là lễ đệ tử.

Đế Phất Y phất tay, biến ra một chiếc đệm gấm: "Ngồi đi."

Cố Tích Cửu lắc đầu: "Tả thiên sư đại nhân, Tích Cửu còn phải dùng phong hành thuật leo vách núi mười lần. Thời gian không dư dả, Tích Cửu cũng không muốn thức đêm..."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com