“Chẳng qua là vì ngươi làm chuyện không biết xấu hổ, khiến nhà họ Hứa ta mất mặt dưới mắt bao người ngay trước mũi đại ca!”
Hồng Diệp hoảng hốt chắn trước cửa:
“Phu nhân tuyệt đối không phải loại người đó! Gian phòng này, các vị không thể tùy tiện xông vào!”
Nhưng càng như vậy, Hứa Lâm Xuyên lại càng tin chắc trong phòng có điều không thể để người khác biết.
“Ký Như Lan là thê tử của ta, phòng của nàng, cớ gì ta lại không được vào?”
“Chẳng phải vì lòng các ngươi có quỷ hay sao? Đừng nói là nàng, dẫu có là mẫu thân ta, nếu làm chuyện bôi nhọ thanh danh nhà họ Hứa, ta cũng sẽ đại nghĩa diệt thân!”
Nói đoạn, hắn liền xông vào.
“Ngươi thật sự muốn thế sao? Ngay cả mẹ ngươi, ngươi cũng không tha?”
Ta bước lên một bước, chắn ngay trước mặt hắn.
Giọng Hứa Lâm Xuyên lạnh đi:
“Tránh ra!”
Ta cười khẩy, hỏi lại lần nữa:
“Các ngươi thật sự muốn bức người đến đường cùng sao?”
Hứa Lâm Xuyên nhếch môi, giọng đầy mỉa mai:
“Là ngươi tự chọn đường chếc, chẳng thể trách ai!”
Hứa Hạc Xuyên cũng nói theo:
“Chẳng thể vì ngươi sợ chếc mà bắt chúng ta phải bao che cho ngươi. Ngươi tự bôi tro trát trấu vào mặt mình, Hứa gia ta không có nghĩa vụ hy sinh vì chuyện đê tiện của ngươi.”
“Người trưởng thành thì phải gánh lấy hậu quả cho sự nhơ bẩn của chính mình.”
Vừa dứt lời —
Ta đã bị Hứa Lâm Xuyên đẩy mạnh ra ngoài...
Choang!!
12
Lò than bên cửa bị một cước đá lật, than vụn tung tóe khắp nơi.
Thế nhưng trong căn phòng trống rỗng ấy, ngoài chiếc lò sưởi đã cháy hết từ lâu... chẳng còn gì khác.
Hứa Lâm Xuyên không tin, lật tung chăn đệm, mở cả tủ, đến dưới bàn trà cũng không buông tha.
“Sao có thể không có chứ?”
Hắn trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt chẳng khác nào không dám tin vào điều đang xảy ra.
Hứa Hạc Xuyên cũng the thé chất vấn:
“Ngươi giấu người ở đâu rồi? Còn không mau khai ra!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nhún vai, buông tay đáp:
“Chẳng phải các ngươi đều thấy rõ rồi sao? Từ đầu đến cuối, trong phòng ta... chẳng hề có người.”
“Nếu không có ai, sao lại đóng chặt cửa không cho chúng ta vào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồng Diệp đứng chắn cửa, cao giọng:
“Hôm nay là ngày giỗ của tiểu thiếu gia hoặc tiểu tiểu thư. Phu nhân sợ mọi người đau lòng, mới tự mình ở lại phòng âm thầm tế lễ.”
Phía sau, một vị đại phu trong tộc cất giọng nhắc nhở:
“Năm đó mẫu thân ngươi bị nghẹn đờm, nguy kịch trong cơn mưa lớn. Chính là Ký thị liều mạng đội mưa đi tìm ta, gõ cửa nửa con phố mới tìm được. Khi đến nơi, toàn thân nàng lấm lem bùn đất, ướt đẫm từ đầu tới chân.”
“Kết quả, mẫu thân ngươi được cứu sống… nhưng cái thai ba tháng trong bụng nàng thì không giữ được.”
“Ta còn nhớ rõ, chuyện ấy chính là vào khoảng những ngày này. Đường đường là một người cha, vậy mà ngươi lại hoàn toàn không hay biết gì?”
Nhìn vẻ mặt đông cứng như đá của Hứa Lâm Xuyên, ta nở nụ cười kỳ dị:
“Không xong rồi! Viện của lão phu nhân... xảy ra chuyện rồi!”
13
“Ban chủ của gánh hát... đã vào viện của lão phu nhân. Trong lúc cùng lão phu nhân thân mật, lão phu nhân chịu không nổi, ngất lịm đi, nay đang nguy kịch!”
Căn phòng phút chốc lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng nghe rõ mồn một.
Sắc mặt Hứa Lâm Xuyên tái nhợt như giấy.
Ta mỉm cười dịu dàng, dùng chính câu nói của hắn, nặng nề ném trả lại cho hắn:
“Chớ có che giấu! Đã làm chuyện mất mặt, thì đáng bị người đời khinh bỉ, giẫm đạp, sống không bằng chếc!”
“Dù là mẫu thân... cũng không ngoại lệ! Là ‘phu quân’ chàng nói như vậy mà, đúng không?”
Ta bắt chước động tác hắn vừa đẩy ta khi nãy, hung hăng đẩy trả lại một cái, rồi dẫn theo mọi người thẳng đến viện của lão phu nhân.
Chỉ thấy tên ban chủ họ Chu – Chu Tam – đang bị người ghì chặt, miệng bị bóp ra để ép uống thuốc độc.
Vừa thấy đám đông hùng hổ kéo đến, ánh mắt hắn tối sầm, bất ngờ hất văng đám người xung quanh, ‘phịch’ một tiếng quỳ sụp xuống đất:
“Cứu mạng! Xin các vị cứu mạng!”
14
Hắn nước mắt đầy mặt, giọng khẩn thiết van xin:
“Ta và Đào Hoa là lưỡng tình tương duyệt, tuyệt không phải cưỡng ép nàng ấy!”
Ầm —
Hứa Lâm Xuyên và Hứa Hạc Xuyên như bị thiên lôi giáng thẳng vào đầu, lập tức giận dữ đến phát cuồng, trút giận lên người ban chủ gánh hát – Chu Tam – bằng đ.ấ.m đá liên hồi.
“Ngươi dám nói xằng bậy, vu nhục mẫu thân ta? Hôm nay ta đánh chếc ngươi!”
Chu Tam vừa lấy tay che đầu, vừa hét lớn:
“Hạc Xuyên! Con không thể đánh ta! Thiên địa chứng giám, ta là cha của con đấy!”