Nhìn thấy đoạn code chớp nháy trên màn hình, đôi mắt Mộ Mộ hơi sáng lên.
Đây là chương trình cậu bé đã thiết lập sẵn, nếu có người phá giải đến dữ liệu trung tâm của virus thì màn hình này sẽ tự động bắ n ra.
Cậu bé còn tưởng rằng con virus này sẽ không bị phá giải trong hôm nay nữa chứ!
Xem ra bên kia cũng có cao thủ!
Ý thức được chuyện này, Mộ Mộ không khỏi hào hứng nhận lấy máy tính từ ngực Triều Triều, ngón tay tung bay trên bàn phím, lập tức đọ sức với người bên kia.
Nửa giờ sau, Mộ Mộ chậm rãi dừng lại.
“Sao rồi?” Triều Triều không hiểu hỏi một câu.
Mộ Mộ cười rất hăng hái: “Bị phá giải.”
Nghe vậy, Triều Triều kỳ quái liếc nhìn em trai: “Vậy sao em lại cười vui như thế?”
Mộ Mộ từ chối cho ý kiến mà gật đầu: “Người kia thật sự rất lợi hại, đánh với anh ta rất thú vị. Nhưng em có thể khẳng định anh ta không phải người của Phó Thị, anh ta mạnh hơn đám vô dụng kia nhiều!”
Mặc dù Triều Triều không tinh thông kỹ thuật máy tính giống như Mộ Mộ, nhưng cũng có chút hiểu biết.
Trước đó rõ ràng Phó Thị xử lý tới trưa vẫn không có tiến triển gì, hiện tại đột nhiên có động tĩnh, thậm chí còn làm Mộ Mộ thua trận.
Người bên kia nhất định không đơn giản, hơn nữa không phải người của Phó Thị.
Đã đến trưa nên Phó Thị cũng đủ thời gian đi mời người bên ngoài giúp đỡ.
“Có là… Là người của Lệ Thị.” Triều Triều chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Đoàn đội kỹ thuật của Lệ Thị có tiếng là lợi hại.
Còn nữa, nếu như người phụ nữ kia thật sự là mẹ của Tiểu Tinh Tinh thì Phó Thị không có lý do gì không xin Lệ Thị giúp đỡ.