Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 110: Hoằng Văn Quán (1)



Nghỉ ngơi được mấy ngày, những ngày thảnh thơi của Bối Kiềm cũng đã hết. Lỗ tai tuy rằng phải mất ba tháng sau mới có thể hoàn toàn bình phục, nhưng cũng không thể thật sự để cậu chơi suốt ba tháng. Dưỡng bệnh vài ngày, hỏi qua thái y, đã có thể đến trường được rồi.

Bối Kiềm được thu dọn đồ đạc đưa tới phủ của Hàm Ninh Trưởng công chúa, sửa soạn một chút rồi đến Hoằng Văn Quán.

Chu Hoan Tửu tan học trở về, nghe nói người bạn nhỏ đã đi rồi thì cũng rất buồn. Chủ yếu là vì công chúa đã bị bệ hạ đón về, nàng đã trở lại thành đứa trẻ không có ai chơi cùng, có Bối Kiềm bầu bạn cũng tàm tạm. Nhưng bây giờ người bạn chơi còn lại cũng đi mất rồi. Dù biết cậu sẽ đến Hoằng Văn Quán, cũng không thể che giấu được nỗi bi thương của Chu Hoan Tửu.

Ở trường và ở nhà chơi có thể giống nhau sao? Ở trường có biết bao nhiêu bạn học, còn ở nhà chỉ có một mình cậu ấy thôi.

Buồn đến mức nàng chỉ có thể ăn hết ba bát cơm hu hu hu.

Thái hậu: Nhìn cái miệng nhỏ diễn kịch kìa. Ăn được là phúc, Ăn được là phúc.

Ngày thứ hai, Chu Hoan Tửu đến Hoằng Văn Quán, quả nhiên gặp được Bối Kiềm.

Tiên sinh đưa cậu lên bục giảng: "Thưa các vị, đây là bạn học mới của các con, Bối Kiềm."

Vừa nghe đến họ Bối, đám học sinh liền đoán được thân phận của cậu, là một hoàng thân quốc thích, lại còn là loại có quan hệ rất gần với Hoàng thượng. Nếu không thì không thể nào đến được nơi này.

Bối Kiềm hành lễ với các bạn học bên dưới, dưới sự chỉ dẫn của tiên sinh, tự mình xách cặp sách đi về phía chỗ trống. Ở trường học trước đây, cậu còn có thư đồng đi theo, nhưng ở Hoằng Văn Quán, chỉ có hoàng tử và công chúa mới có tư cách mang theo thư đồng. Những người khác, dù ngươi là thiếu gia nhà vương công hay con trai của trọng thần, tất cả đều phải tự lực cánh sinh.

Cho ngươi vào đây đã là không tồi rồi, còn dám kén cá chọn canh sao?

Vị trí cậu ngồi rất gần Chu Hoan Tửu, có lẽ là vì cả hai đều là người mới đến. Thấy cậu ngồi xuống, tiên sinh bắt đầu giảng bài.

Ánh mắt Bối Kiềm dần dần sáng lên. Tiên sinh của Hoằng Văn Quán quả không hổ là người được bệ hạ mời về dạy cho con của mình, quả nhiên là tài cao. Cũng không giống như vị tiên sinh trước đây chỉ dạy theo sách vở một cách máy móc, mà là giải thích linh hoạt, đưa ra ví dụ thực tế, dẫn dắt học sinh suy nghĩ và trả lời.

Hơn nữa, đối với những lời của thánh nhân, ông cũng không nói với họ rằng lời của thánh nhân là đúng, mà là để họ tự mình suy ngẫm.

"Câu trong sách hôm nay, 'trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền'. Câu này là để khuyên người ta trong cách đối nhân xử thế, phải khoáng đạt, độ lượng, không so đo với người khác."

"Nhưng lại có câu, 'có thù không báo không phải quân tử, có oan không rửa uổng phí một đời người'. Hai câu này đều là cổ ngữ dạy đạo làm người, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn trái ngược."

"Cho nên, làm người làm việc, cũng không cần phải nghe theo lời của một nhà. Mà là xem các con muốn trở thành người như thế nào, dùng chính trải nghiệm của mình để tổng kết, xem cách xử thế nào mới phù hợp với cuộc đời của các con."

Lúc này, một học sinh giơ tay, tiên sinh liền gọi cậu ta đứng lên.

Học sinh hỏi: "Thưa tiên sinh, nếu bây giờ làm người phải nghe theo chính mình, vậy tại sao chúng ta lại phải học những cổ ngữ của tổ tiên này ạ?"

Tiên sinh vuốt râu của mình, ra vẻ cao thâm khó đoán: "Cái này sao..."

"Để tiện cho các con sau này có cái khuôn mẫu mà đi chặn họng người khác."

"Lúc biện luận với người khác, nói có sách, mách có chứng, nghe có học vấn biết bao nhiêu."

Đám học sinh: "...Trông có vẻ rất thực dụng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bối Kiềm kinh ngạc lại mờ mịt nhìn sang Chu Hoan Tửu: Phong cách của Hoằng Văn Quán các người là như vậy sao??

Chu Hoan Tửu thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, kiêu ngạo chu cái miệng nhỏ lên. Hừ, đúng là chưa từng trải sự đời. Hoàn toàn quên mất sự chấn động của chính mình vào ngày đầu tiên đến đây.

Sau đó, tiên sinh lại giao cho họ viết một bài sách luận.

Chu Hoan Tửu ghé qua nói nhỏ với cậu: "Tiết tiếp theo là cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ngươi đừng có mà kéo chân sau của bọn ta đấy."

Bối Kiềm có chút lo lắng, trước đây cậu chưa từng học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chắc chắn là sẽ kéo chân sau rồi. Nhưng cậu lại thấy mới lạ nhiều hơn. Cưỡi ngựa đó! Ai mà không thích chứ.

Đám học sinh yên tĩnh ngồi trên ghế chờ đợi tiên sinh cưỡi ngựa b.ắ.n cung đến dẫn họ ra ngoài. Kết quả người bước vào lại là tiên sinh dạy toán.

"Tiên sinh cưỡi ngựa b.ắ.n cung của các con bị nhiễm phong hàn rồi, tiết này ta sẽ dạy."

"A ——"

Lại phải ngồi đến giữa trưa không được hoạt động, đám học sinh phát ra một tràng kêu rên. Tiên sinh cưỡi ngựa b.ắ.n cung không phải nên có thân thể rất tốt sao? Sao lại cứ nhiễm phong hàn mãi vậy...

Tiên sinh cầm cây thước gõ lên bàn kêu loảng xoảng.

"Gào cái gì! Cũng không nhìn xem bài tập của các con sai bao nhiêu chỗ."

"Lão phu đã dạy nhiều học sinh như vậy, các con là lứa tệ nhất mà ta từng dạy!"

Cuối cùng cũng chờ đến giờ nghỉ trưa để dùng bữa, một đám người tò mò vây quanh cậu bạn học mới này để đặt câu hỏi. Chỉ có Chu Hoan Tửu là không có hứng thú, vội vàng quay về điện Nhân Thọ dùng bữa, thời gian nghỉ trưa vốn dĩ đã không nhiều, không thể chậm trễ được.

Cuộc thảo luận bên cạnh vẫn tiếp tục.

"Chào Bối Kiềm, ngươi họ Bối, phụ thân ngươi là Vương gia sao?"

Bối Kiềm mỉm cười: "Không phải, ta theo họ mẫu thân, mẫu thân của ta là Hàm Ninh Trưởng công chúa."

"Oa ——"

"Là công chúa đó ——"

Có một cậu bé nghi hoặc hỏi: "Còn có thể theo họ mẫu thân sao? Phụ thân ta nói, con cái chỉ có thể theo họ phụ thân thôi."

Trước đây Bối Kiềm cũng có sự hiểu lầm kỳ quặc này. Nhưng bây giờ thì...

"Mẫu thân ta là trưởng công chúa, tự nhiên là không giống rồi."

Trong lúc mọi người đang giao lưu thân thiện, một giọng nói không hài hòa chen vào.

"Chậc~ có một người nương là công chúa thì ghê gớm lắm sao? Ở đây, học vấn mới là quan trọng nhất. Dù cho có được Hoàng thượng tự mình đưa vào cũng vô dụng, ngươi nói có đúng không, Chu Hoan Tửu?"