Mãi cho đến buổi chiều, một bà lão sắc mặt trắng bệch cầm một chồng bánh bột thô vừa hấp xong vội vã chạy tới. Bà vừa bước vào, liền có người gào lên: "Ngươi c.h.ế.t rồi hay sao? Mang có bữa cơm mà cũng lề mề lâu như vậy."
Người phụ nữ hoảng loạn giải thích: "Không phải, là lúc ta ở trong bếp thì bị đau bụng, đứa bé... đứa bé sảy mất rồi." Bà ta thậm chí không dám oán giận một tiếng, tại sao thấy bà ta mãi không qua mà cũng không có ai đi xem thử.
Một kẻ trực tiếp đi lên, thẳng tay, hung hăng, đá vào bụng bà ta.
"Sảy thai có thể làm lý do cho việc ngươi nấu cơm muộn được sao! Ngươi không thể mang cơm cho chúng ta xong rồi hãy nói à!"
Người phụ nữ kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, bất động.
"Tứ đệ, đệ làm cái gì vậy!"
Gã cả đau lòng nhìn người phụ nữ ngã trên mặt đất: "Đây là chúng ta bỏ ra bốn lượng bạc mua về đó, phải tích cóp bao nhiêu năm mới có được tiền đó!"
"Đệ đánh c.h.ế.t nó rồi, chúng ta lại phải tích cóp tiền để mua vợ mới."
"Vậy làm sao bây giờ? Đánh cũng đã đánh rồi."
Gã cả đưa tay lên mũi bà ta để thử hơi thở, không biết có phải là quá yếu ớt hay không mà không cảm nhận được gì. Chỉ có thể thở dài một hơi: "Vậy thôi bỏ đi, ném ra sau núi. Vừa hay con mụ này cũng đã già xấu rồi, chúng ta lại tích cóp tiền mua một đứa trẻ trung xinh đẹp hơn."
Còn về việc xem bệnh? Xem bệnh làm gì. Tiền mua thuốc cũng đủ để mua một người mới rồi.
Lúc bọn họ kéo người ra ngoài còn gặp phải người vợ mà nhà đại Vân ở kế bên mới mua về. Mụ đàn bà này lại khá kỳ quặc, từ lúc đến đây không giống những người phụ nữ khác khóc lóc om sòm, ngược lại còn rất thuận theo và tò mò. Thậm chí đối với việc có rất nhiều người chồng, nàng ta còn tỏ ra kinh ngạc vui mừng, cảm thấy hạnh phúc hưởng không hết.
Chắc là một con ngốc. Nhưng nhà đại Vân thật là may mắn, bọn họ cũng muốn mua được một người ngốc như vậy. Những người phụ nữ muốn bỏ trốn kia dạy dỗ mệt biết bao nhiêu.
Gặp được một người thuận theo, đám đàn ông nhà đại Vân đột nhiên nổi hứng, giả vờ làm những gã nhà quê thật thà muốn lấy vợ, ngây ngô đối xử tốt với nàng ta. Trông thật sự giống như một gia đình một vợ nhiều chồng ân ái, ngọt ngào như mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng trước nàng ta, nhà bọn họ đã c.h.ế.t hai người phụ nữ rồi.
Người vợ nhà đại Vân thấy bọn họ đang kéo t.h.i t.h.ể trên xe cút kít, sợ hãi chạy vào trong phòng. Nàng chạy về tìm các phu quân của mình để cầu an ủi.
Các người đàn ông thi nhau an ủi nàng ta: "Yến Nữu Nhi, nàng không giống những mụ đàn bà kia, chúng ta sẽ không đối xử với nàng như vậy. Nàng cũng thấy những kẻ đó đối xử với vợ mình như thế nào rồi chứ? Biết được đàn ông của nàng đối tốt với nàng như thế nào rồi chứ? Xem nàng may mắn biết bao."
Yến Nữu Nhi vuốt ve cái bụng bầu hơi nhô lên của mình. Tuy rằng nàng bị lừa bán, nhưng mấy huynh đệ này đều rất thật thà, đối với nàng rất tốt, rất chân thành. Tuy rằng đã làm nàng rời xa gia đình ban đầu, cũng không thể tự mình lựa chọn gả cho ai. Nhưng nàng cũng là đang hạnh phúc, đúng không?
Người phụ nữ mờ mịt dựa vào trong lòng bọn họ.
Bên kia, người phụ nữ vừa mới c.h.ế.t đã bị khiêng đến sau núi. Ngay cả một tấm chiếu liệm cũng không có, thậm chí đến việc dùng xẻng đào một cái hố để chôn, mấy kẻ này cũng lười không buồn động tay. Ngay cả việc mồ yên mả đẹp cũng không xứng có, bởi vì bọn họ chưa bao giờ xem nàng ta là người.
...
Đoàn người của Ngự sử đang dẫm lên con đường núi chưa được khai phá. Tuy không biết tại sao bệ hạ lại muốn điều tra một vụ án nhỏ như vậy, nhưng bọn họ chỉ cần tuân lệnh là được.
Người mở đường cầm chủy thủ và trường đao, vung tay c.h.é.m đứt những dây leo và cỏ dại phía trước, cố gắng dọn ra một con đường. Đột nhiên, hắn phát hiện phía trước có điều không thích hợp, có một đống cỏ bị lõm xuống một cách kỳ lạ, còn có dấu vết người đi qua, cỏ dại bị giẫm đạp.
Hắn vạch đám dây leo che khuất tầm mắt ra, bị dọa cho một phen kinh hãi, quay đầu lại nói: "Thưa Ngự sử, nơi này có người."
Ngự sử đang ở giữa đội ngũ, nghe vậy liền đi lên. Một bà lão sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất bùn, trên chiếc quần mỏng manh có một vũng máu.
Ông ta xoay người về một hướng nói: "Lang trung đến xem."
Lang trung đến xem bệnh, liên tục thở dài: "Thưa Ngự sử, phụ nhân này vừa mới sảy thai đã bị đánh đập nghiêm trọng, lại bị gió lạnh thổi trên nền đất lạnh lẽo này. Khả năng cứu sống không lớn."
Ngự sử chỉ dặn dò: "Lang trung cứ cố gắng hết sức. Nói không chừng, đây vẫn là một nhân chứng."
Bước tiếp theo của họ chính là thu thập bằng chứng về việc buôn người ở Dư Sơn. Theo ý của bệ hạ, những kẻ này không chỉ là buôn người, mà còn dính líu đến án mạng. Tốt nhất là bắt được cả người lẫn tang vật, để có thể trực tiếp phán xử trảm.