Thế nhưng mà Cơ Tam công tử và Diệp Phiêu Linh đánh bạc, Chu Diễn cảm thấy Cơ Tam công tử căn bản không có phần thắng. Dù sao một đệ tử đại phiệt, nội tình có hạn a.
Loại cục diện này ngay cả Chu Diễn cũng cảm thấy Cơ Tam công tử không có hy vọng, không thể nào tìm hiểu được tấm Lưu Ly bia thứ sáu.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, một đạo thanh âm hùng hồn, lạnh nhạt truyền tới:
- Chu lão đệ, võ giả như chúng ta cũng nên tranh giành chút khí phách. Mới có thể khích lệ bản thân mình. Chu lão đệ ngươi lo trước lo sau, chẳng lẽ còn muốn làm chủ người khác sao?
Lý Kiến Thành nhìn Chân thiếu chủ không ngờ lại giao đấu miệng lưỡi với Diệp Phiêu Linh, lại bày ra đánh cuộc hoang đường như vậy, trong lòng hắn không nhịn được mà có chút tư tâm.
Nếu như có thể mượn cơ hội lần này đá Chân thiếu chủ này ra khỏi Lưu Ly vương tháp, như vậy uy hiếp tiềm ẩn cũng giống như triệt để nhổ đi một cái gai vậy.
Nếu như bị đá ra khỏi Lưu Ly vương tháp, vậy thì tương lai tuyệt đối không ai có thể cạnh tranh được với hắn.
Dùng thiên phú và tiềm lực của tứ đại thiên tài như bọn họ, sau khi cảm nhận độ khó của tấm Lưu Ly bia thứ sáu, cũng cảm thấy hy vọng khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy cực kỳ xa vời.
Không đơn thuần là Chu Diễn cảm thấy vậy, Thủy Như Thiên và Diệp Phiêu Linh kia sở dĩ tạm thời rời khỏi là vì muốn đi những bí cảnh khác tăng lên một chút.
Dù sao thiên tài ở khu thứ nhất, thời gian còn rất nhiều, cũng không cần phải nóng lòng cầu thành.
Nhưng mà bây giờ đổi lại là Chân sư huynh đi khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy, có lẽ chí ít có ba bốn thành hy vọng, thậm chí là năm sáu thành hy vọng.
Trong khi nói chuyện, bỗng nhiên trong tấm Lưu Ly bia thứ sáu truyền đến một tiếng tích.
Sau một khắc, mặt mày Cơ Tam công tử nở hoa, vui vẻ không thôi.Tấm Lưu Ly bia không ngờ biểu hiện Cơ Tam công tử đã hoàn thành tìm hiểu.