Trong tiếng cười nói, mọi người nhao nhao tiến lên mời rượu Giang Trần. Một hồi gia yến, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, mỗi người đều vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm sau Giang Trần liền rời khỏi thiếu chủ phủ, hắn muốn đi tới phủ Bàn Long đại phiệt.
Lần này rời khỏi Lưu Ly vương tháp, có một nguyên nhân chủ yếu trong đó là ước định với Bàn Long phiệt chủ. Giang Trần không hy vọng ước định này trở thành một tâm ma của mình.
Trong Bàn Long đại phiệt, Cơ Tam công tử từ sau khi trở về liền tuyên bố bế quan, giờ phút này hắn vẫn còn đang bế quan, chưa có xuất quan.
Người tiếp đãi hắn là Cơ Trung Đường.
Cơ Trung Đường nhìn thấy Giang Trần, trong mắt tràn ngập sự ước ao và sùng bái.
- Trung Đường, phiệt chủ đâu?
Giang Trần đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
- Những năm này phiệt chủ luôn ở trong phủ. Thiếu chủ, người đi theo ta.
Cơ Trung Đường thấy Giang Trần tới tìm phiệt chủ, cũng không dám lãnh đạm.
Nhưng mà lời này tự nhiên hắn không thể nói ra miệng. Nếu như nói ra miệng, chỉ sợ trong lòng Bàn Long phiệt chủ này sẽ day dứt cả đời.
- Phiệt chủ, lời hứa của quân tử đáng giá ngàn vàng. Ta đã hứa hẹn Tùng Hạc đan này, nhất định sẽ giúp phiệt chủ. Hôm nay ta tới đây là để thực hiện.
Hai mắt Bàn Long phiệt chủ sáng ngời@:
- Thiếu chủ thực sự có thể luyện chế ra Tùng Hạc đan kia sao?
- Trước đây ta chỉ có nắm chắc ba bốn thành, thế nhưng hiện tại chí ít ta có nắm chắc sáu bảy thành.
Bàn Long phiệt chủ vui mừng quá đỗi, sáu bảy thành nắm chắc, lại từ trong miệng Đan Vương đỉnh cấp như Giang Trần nói ra, tuyệt đối có thể coi là nắm chắc chín thành.
- Vậy cho ta mượn đan thất chủ Bàn Long đại phiệt một chút a.
Giang Trần cười cười:
- Kim Quan Vân Hạc Tâm và quả Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng đã có, tài liệu phụ tá cũng đã chuẩn bị tốt. Mọi sự đã chuẩn bị song.
Bàn Long phiệt chủ lúc này cũng không sĩ diện, nói: