- Nếu như Bàn Long đại phiệt trở thành đại đế thứ tám của Lưu Ly vương thành, Bàn Long phiệt chủ nhất định sẽ luôn ủng hộ ngươi.
Bàn Long đại phiệt vốn chính là dòng chính của Khổng Tước đại đế, cho dù không có trở thành thế lực Đế cấp thứ tám cũng tuyệt đối ủng hộ Giang Trần.
Nhưng mà bởi vì Tùng Hạc đan của Giang Trần, cứu vớt Bàn Long phiệt chủ, cứu vớt Bàn Long nhất tộc, bọn họ càng không có đạo lý nào không tôn Giang Trần là thiếu chủ.
Giang Trần cười nói:
- Bàn Long phiệt chủ tấn chức làm đại đế thứ tám, việc này sớm muộn gì cũng thành. Chỉ là những thế lực Đế cấp khác trong Lưu Ly vương thành vô cùng phức tạp, đây chính là thứ khiến cho người ta đau đầu. Bệ hạ, rốt cuộc giữa bảy đại đế có quan hệ thế nào?
- Giữa bảy đại đế giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng giữa bọn họ cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh. Giống như Khổng Tước thánh sơn vậy, nếu như một ngày kia bổn đế không còn, nói không chừng phiền toái của Khổng Tước thánh sơn sẽ tới. Các loại khiêu khích, không phục sẽ không ngừng tới. Đến lúc đó ngươi sẽ bị đuổi đi, thậm chí là bị đưa lên đoạn đầu đài cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Giang Trần nghe vậy cười khổ:
- Bệ hạ, người đừng làm ta sợ. Ta tốt xấu gì cũng là người được người khâm điểm. Nếu như bị người hù, người làm thiếu chủ như ta cũng không có động lực a.
- Không phải bổn đế đang dọa ngươi, mà đây là cách sinh tồn vô cùng chân thật. Lưu Ly vương thành bởi vì có ta ở đây cho nên mấy ngàn năm nay, tổng thể còn có thể coi là yên tĩnh. Nhưng mà ngươi cũng biết, mấy ngàn năm nay bổn đế phải đối mặt với bao nhiêu lần ám sát hay không? Đối mặt với bao nhiêu âm mưu hay không? Chỉ sợ ngươi không nghĩ ra được.
Khổng Tước đại đế im lặng một lúc lâu không nói, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
- Đây là chuyện mà hiện tại bổn đế luôn quan tâm nhất.
Quả thực Khổng Tước đại đế vô cùng lo lắng, truyền ngôi cho Tu La đại đế, để cho hắn ta khống chế Lưu Ly vương thành, hiển nhiên là chuyện mà Khổng Tước đại đế không nguyện ý.
Bằng không mà nói, hắn cũng không lập Giang Trần là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.
Nếu như không truyền vị, dùng dã tâm của Tu La đại đế, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nói không chừng Lưu Ly vương thành này sớm muộn cũng có một trận chiến.
Nếu như hắn ở Lưu Ly vương thành, Tu La đại đế tuyệt đối sẽ không dám gây ra sóng gió gì, điểm này Khổng Tước đại đế rất tự tin.
Nhưng mà một ngày nào đó hắn rời đi.
Đến lúc đó Khổng Tước thánh sơn và nhất mạch của Tu La đại đế nói không chừng sẽ xung đột với nhau.
Kết quả cơ hồ có thể suy đoán được, nhất định là lưỡng bại câu thương. Từ đó khiến cho nguyên khí của cả Lưu Ly vương thành cũng tổn hao rất nhiều.
Nếu như vừa gặp tới lúc ma kiếp bộc phát mà nói, vậy thì Lưu Ly vương thành sẽ càng trở nên lộn xộn.
- Trận chiến này không đánh thì tốt hơn.
Khổng Tước đại đế nghĩ thật lâu rồi mới nói:
- Những năm này Tu La đại đế cũng tạo một ít thế. Bổn đế không có phản đối, chỉ muốn cho hắn biểu hiện thêm phách lực của hắn, để cho mọi người nhìn thấy hắn có khát vọng này. Chỉ tiếc hắn không có dũng khí làm như vậy. Nếu như ngay cả dũng khí bạo lộ dã tâm trước mặt bổn đế cũng không có. Làm sao có thể trông cậy hắn nâng đỡ Lưu Ly vương thành.