Ta cùng Thẩm Thế An thành hôn đã tám năm, hắn lại vẫn không quên được, suốt ngày miên man nhớ về ánh trăng sáng mà hắn trân trọng, yêu quý vô vàn.
Hắn mệt mỏi với ta, chán ghét ta, cho rằng ta quá nhạt nhẽo, thô kệch.
Những việc như nấu cháo, ninh canh, nếu do ta làm, hắn chỉ thấy ta là kẻ vô chí, suốt ngày quanh quẩn bên bếp lửa.
Còn ánh trăng sáng, tay nàng xách nước, nấu một bát canh, lại dịu dàng, chu đáo, hiểu lòng người.
Sau đó ta viết đơn hòa ly, nhưng Thẩm Thế An lại vượt ngàn dặm đến Giang Lăng, tìm ta để xin một bát cháo đậu đỏ.
Ta mỉm cười, nói với hắn: "Giang Lăng không có đậu đỏ, bao năm rồi ta không nấu nữa, đã quên mất cách làm."