Sau khi trọng sinh, quay lại khoảnh khắc cứu Tiêu Trầm, tôi dứt khoát bỏ chạy.
Kiếp trước, vì báo ân, Tiêu Trầm đã cưới tôi – một cô gái nhà quê.
Anh ta dẫn tôi về đại viện.
Cả đời tôi bị mài mòn trong những tháng năm ấy.
Lần này, tôi thà c.h.ế.t trên núi cho xong.
Nhưng khi phát hiện cha lại đưa anh ta về, tôi hoàn toàn sụp đổ.
1
Trọng sinh quay lại khoảnh khắc cứu Tiêu Trầm khi anh ta hôn mê, tôi dứt khoát chọn cách bỏ chạy.
Sống c.h.ế.t có số, giàu sang do trời.
Kiếp này, cầu ra cầu, đường ra đường.
Tôi chạy về nhà, ôm lấy mẹ đang nấu cơm, mũi cay xè.
Kiếp trước, cha mẹ vì sợ tôi mất mặt.
Từ sau khi tôi cùng Tiêu Trầm lên thành phố chỉ về có hai lần.
Lần đầu tiên, họ mặc bộ quần áo mới tự mua vải ở trấn may riêng.
Mang theo gà rừng săn được, kỷ tử đen hái trong núi, nấm phơi khô cùng một số hoa quả nông thôn.
Vượt nghìn dặm xa xôi để dự lễ cưới của tôi với Tiêu Trầm.
Nhà họ Tiêu chỉ thấy mất thể diện.
Hình ảnh cha mẹ đứng ở cửa, lúng túng bất an, cố lấy lòng họ, cả đời này tôi không quên nổi.
Thế nhưng vì tôi, họ cúi đầu cười gượng, lặp đi lặp lại một câu:
“Như Như là đứa trẻ ngoan, các người là nhà tốt, chúng tôi tin các người nhất định sẽ đối xử tốt với nó.”
Trước khi đi, cha mẹ kéo tôi khóc.
“Con gái ngoan, đã làm dâu nhà người ta thì đừng nghĩ về chúng ta nữa, sống cho thật tốt.”
Tôi biết họ sợ tôi bị nhà họ Tiêu chê là trèo cao.
Lần thứ hai, cha già đưa mẹ yếu ớt lên thành phố gặp tôi lần cuối.
Tôi không biết cha làm sao có thể cõng mẹ chân đi không vững tới nơi xa xôi chỉ để nhìn tôi từ xa.
Còn tôi, chỉ là một sáng nào đó quay đầu ở đầu ngõ, lòng như mất một mảnh.
Nhận được tin dữ cha đưa mẹ đi rồi, về đến nơi.
Hàng xóm nói mẹ tôi bị u, nửa năm ngắn ngủi tiêu hết sạch tiền tích cóp.
Vé tàu là hàng xóm gom góp giúp, về đến nơi mẹ tôi đã không còn.
Cha an bài mọi việc, để lại chút tiền bán ngôi nhà cũ sau khi mất cho tôi.
Cha mẹ tuổi già mới có tôi, tôi chưa từng để họ hưởng phúc một ngày.
Bị kẹt trong nhà họ Tiêu – nơi ai cũng có thể mỉa mai vài câu.
Hầu hạ cha mẹ chồng, chăm con, phục vụ chồng.
Cái duy nhất để bao người nhắc đến tôi là hiền thục giỏi giang, nhưng chẳng có chút nào là vì người thực sự yêu thương tôi.
Lúc sắp c.h.ế.t, điều duy nhất tôi nghe được là câu than tiếc của con trai:
“Mẹ tôi đi quá sớm, tiếc là không có phúc nhìn thấy cháu ngoại.”
Không có phúc sao? Chỉ thiếu một người chịu khổ nuôi con cho nó mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhà họ Tiêu à, ai nấy đều ở trên mây.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Còn tôi, phàm trần vấy bẩn họ nửa đời, họ chán ghét tôi nửa đời.
Thế mà vẫn bắt tôi làm nửa đời, rõ ràng đây là họa của tôi!
Có lẽ ông trời nghe thấy oán khí của tôi, cho tôi cơ hội làm lại, lần này chỉ vì cha mẹ.
Mẹ bị tôi quấn quýt đến phát bực.
Chỉ huy tôi nhào bột.
Tôi không nói hai lời liền làm.
Mẹ đùa bảo tôi trúng tà, trước kia bảo làm chút gì tôi cũng mè nheo trốn tránh.
Nghe thấy cha về, tôi lao vọt ra khỏi bếp.
Nhìn thấy cha đẩy xe, sắc mặt tôi tái nhợt.
Người nằm trên đống rơm chính là Tiêu Trầm đang hôn mê.
Tôi nghiến chặt răng, hận đến mức nghĩ sớm biết vậy đã đẩy anh ta xuống sông cho c.h.ế.t đuối rồi.
2
“Con gái, mau ra giúp cha một tay, xuống núi đuổi thỏ lại nhặt được người đây này.”
Cha tôi đã hái t.h.u.ố.c đắp vào vết thương cho anh ta cầm máu.
Tiêu Trầm bị người truy sát, lạc đường mới chạy tới chỗ chúng tôi, vai và lưng trúng hai nhát dao.
Vết thương băng trước đó chỉ vì chạy trốn mà toạc ra nên mới trông m.á.u thịt mơ hồ.
Trên người không có vết chí mạng, băng lại cho uống chút nước cháo là không sao, chỉ là tạm thời không thể để cha tôi biết.
Tôi giả vờ đỡ anh ta, lén từ túi trong lấy ra một huy hiệu.
“Ôi cha, cha xem cái này là gì, trông giống loại lính mang theo ấy.”
Cha tôi nhìn kỹ, mắt sáng lên.
“Chắc chắn là lính, cha từng thấy họ lái xe quân sự qua thị trấn, giống hệt thế này.”
“Lão Châu này làm việc tốt to rồi, cứu được lính, mau đỡ cậu ta vào nhà.”
“Bà nó, g.i.ế.c con gà, bị thương nặng thế này phải bồi bổ.”
Tôi há hốc miệng, quên mất cha tôi mê Chủ tịch, lính trong mắt ông đều là anh hùng bảo vệ Tổ quốc.
Tôi ngăn cha, nói nhìn là biết không phải người bình thường, nhỡ đâu đang làm nhiệm vụ bí mật.
Ở nhà mình không an toàn, nên đưa đến nhà trưởng thôn để trưởng thôn liên hệ với người ở trấn.
Dù sao nhà trưởng thôn tốt hơn nhà tôi nhiều, cha nghĩ một lúc, nghiêm túc nhìn tôi:
“Con gái, vẫn là con nghĩ chu toàn.”
Tôi có chút bất lực, cha tôi – một người hiền lành lương thiện.
Cha còn đắp thêm một lớp rơm che Tiêu Trầm rồi đưa tới nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn không nói hai lời liền nhận.
Về nhà tôi thở phào, cuối cùng cũng vứt được củ khoai bỏng tay này, con gái trưởng thôn sớm gả đi rồi, anh ta muốn báo ân thì dùng cách khác đi.
Tôi tính toán kiếm ít tiền, mua tài liệu học để thi đại học.
Kiếp trước trước khi lấy Tiêu Trầm tôi mới chỉ học hết trung học.
Nhưng về nhà Tiêu Trầm bị nhiều người chê cười không có học thức, Tiêu Trầm bảo tôi học bổ túc ban đêm, hứa tìm việc cho tôi.