Đôi Giày Đỏ

Chương 1



Tôi và Thống Nam yêu nhau vừa tròn tám năm.

Ba năm trung học, bốn năm đại học và một năm sau đại học.

Tám năm. Nghe có vẻ dài, nhưng với tôi, nó trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, bởi tôi chưa từng hoài nghi hay phải đắn đo gì về mối quan hệ này.

Chúng tôi đều đã có công việc ổn định. Tình yêu và sự nghiệp đều êm đềm như mặt hồ không gợn sóng.

Chúng tôi thậm chí đã bắt đầu nói đến chuyện kết hôn.

Nhưng đúng là… cái gì quá ổn định cũng dễ sinh ra rạn nứt. Chỉ là tôi không ngờ rạn nứt đầu tiên lại đến theo cách này.

*

Tôi luôn về nhà vào mỗi cuối tuần. Tối thứ sáu lên xe, trưa chủ nhật quay lại thành phố. Tuần này cũng không ngoại lệ… cho đến khi tôi và bố mẹ cãi nhau một trận nảy lửa. Tôi đã lớn tiếng hơn mức cần thiết.

Và trong cơn giận dỗi, tôi bắt xe quay lại thành phố sớm hơn một ngày.

Chập tối thứ bảy, tôi kéo vali đứng trước cửa căn hộ của mình. Không báo trước cho Thống Nam, tôi định cho anh một bất ngờ nho nhỏ.

Nhưng người bất ngờ… lại là tôi.

Tôi ghé qua căn hộ của Thống Nam, chúng tôi không dọn về ở chung vì vẫn muốn có khoảng không riêng tư. Tôi định bấm mật mã để vào nhà, nhưng vừa xoay người, mắt tôi chạm ngay vào một đôi giày cao gót đỏ đặt trước cửa nhà anh.

Đôi chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn.

Không thể nào.

Tôi bước đến gần, cúi người nhìn kỹ. Đúng là giày phụ nữ. Gót nhọn, màu đỏ rực, size nhỏ, loại giày mà tôi chưa từng đi.

“Có khi… có người rơi nhầm trước cửa nhà anh ấy…” Tôi cố tự thuyết phục mình. Nhưng giọng nói bên trong đầu lại lạnh lùng phản bác:

“Giày mà rơi thì phải rơi một chiếc, không ai rơi cả đôi, đặt ngay ngắn thế này đâu, Lâm Hy à.”

Tôi còn đang hoang mang thì một giọng nữ vang lên phía sau:

“Chào chị!”

Tôi quay phắt lại. Một cô gái lạ, dáng người nhỏ nhắn, mặt mộc, tóc cột cao, tay xách túi hàng tạp hóa. Cô ấy mỉm cười thân thiện.

“Em là cư dân mới chuyển đến, ở phòng này nè, sau này hy vọng được chị giúp đỡ nhiều hơn ạ.”

Tôi gật đầu, mỉm cười theo phép lịch sự.

“Ừ, chào em.”

Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi một chút. “À, em thấy chị nhìn chằm chằm vào căn hộ này, sao thế ạ? Chị quen thân với đôi vợ chồng này không?”

Tôi cau mày. “Đôi vợ chồng?”

Cô ấy gật gù, chỉ tay vào căn hộ của Thống Nam. “Thì đôi vợ chồng ở đây nè. Hồi trưa em vừa chuyển đồ vào, còn thấy hai người họ dắt tay nhau vào nhà. Tình cảm lắm luôn! Chắc là vợ chồng trẻ.”

Tôi chết lặng. Cổ họng như bị ai bóp nghẹt.

Tôi cố gắng giữ giọng bình thường. “Em chắc không?”

“Dạ chắc mà. Em đứng chờ thang máy ngay đây luôn á. Thấy hai người họ vừa đi mua sắm về, tay xách đồ, rồi còn giỡn giỡn nhau. Em nghĩ chắc mới cưới, nên còn mặn nồng dữ thần…”

Cô ấy nói tiếp gì đó tôi không nghe rõ nữa. Mắt tôi như bị lớp sương mờ che phủ.

Tôi khẽ gật đầu rồi lùi lại, quay người bỏ đi ngay lập tức, tôi gọi xe trở về nhà mình.

Tôi về đến nhà mình khi trời đã tối hẳn.

Cửa vừa đóng sập sau lưng, tôi lập tức ngồi phịch xuống ghế sofa.

Tôi bấm điện thoại, định gọi cho Thống Nam, nhưng ngón tay dừng lại ở nút “Gọi”.

Nếu tôi gọi bây giờ… thì sẽ nói gì? Hỏi anh đang làm gì? Có phải anh vừa đi mua đồ với… “vợ” về không?

Tôi siết chặt điện thoại trong tay. Hàng loạt câu hỏi thi nhau chạy qua đầu.

Anh ấy đang phản bội mình thật sao? Hay chỉ là sự hiểu lầm chết tiệt nào đó?

Cô gái kia nhìn nhầm?

Hay chỉ là bạn, đồng nghiệp, chị em gì đó thôi?

Tôi tự cười. Cười chính mình. Tám năm yêu nhau, vậy mà chỉ một chiếc giày và một câu nói của người lạ cũng khiến tôi chao đảo đến vậy.

Tôi thả người nằm dài xuống sofa, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.

Tôi chưa từng nghĩ mối quan hệ của mình có thể rạn như thế này.

Tôi chưa từng tưởng tượng sẽ có một người phụ nữ khác đi giày đỏ đứng trước cửa nhà anh.

Đáng lẽ tôi nên gọi điện ngay. Hỏi cho ra lẽ. Nhưng… tôi không thể. Không phải vì sợ sự thật, mà là… tôi không chắc mình đã sẵn sàng để nghe nó.

Một phần trong tôi muốn lao sang gõ cửa căn hộ anh, hét lên cho ra ngô ra khoai.

Nhưng phần còn lại… lại sợ mình sẽ không kiềm chế được khi nhìn thấy thứ mà mình không nên thấy.

Tôi nằm đó, tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng.

Suy nghĩ cuối cùng trước khi tôi thiếp đi vì kiệt sức chính là:

“Ngày mai… có thể mình sẽ âm thầm theo dõi anh ấy một thời gian.

Mình cần biết… giày đỏ ấy, là của ai.”