Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà

Chương 1



Tôi dẫn theo đồng nghiệp của mình đi xem mắt.

 

Kết quả, đối tượng xem mắt lại yêu đồng nghiệp của tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

1.

 

Tôi tên Giang Hoài, đã hơn 29 tuổi vẫn chưa độc thân, ngoài việc đi làm từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều ra thì cả ngày tôi đều ru rú trong căn phòng thuê với diện tích chưa đến 30 - 40 mét vuông này.

 

Sau buổi xem mắt, tối đó tôi đang trên đường về lại chỗ thuê trọ thì nhận được tin nhắn từ đối tượng xem mắt gửi đến.

 

"Giang Hoài, cô có thể cho tôi WeChat của đồng nghiệp cô không?"

 

Khi nhìn thấy tin nhắn này, tôi chợt khựng lại, nhớ đến khoản phí hội viên một ngàn tệ mà tôi phải trả trên web hẹn hò, tôi không nhịn được mà gõ lại vài chữ hỏi.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Tại sao?"

 

Người kia trả lời: "Vậy tôi xin nói thẳng nhé, thực ra, tất cả phương diện của cô đều rất tốt, chỉ là có chút lớn tuổi rồi, tôi nghĩ đồng nghiệp của cô sẽ phù hợp với tôi hơn."

 

Khi tôi nhìn thấy câu này, tôi không trả lời mà chỉ chặn rồi xóa số.

 

Quay trở về phòng trọ, tôi đặt túi xuống rồi ngã người nằm dài trên ghế sofa.

 

Tôi mò mẫm lấy điện thoại mở Weibo lên, liếc mắt đã thấy mục hotsearch trong ngày.

 

Lục Thần Phong - người đi rừng mạnh nhất trong giải đấu mùa xuân năm nay.

 

Khi nhìn thấy ba chữ "Lục Thần Phong" trên kết quả tìm kiếm, tôi đã vô cùng sửng sốt.

 

Lục Thần Phong là mối tình đầu của tôi.

 

Anh bạn trai cũ đã sống cùng tôi trong căn nhà thuê nhỏ trong ba năm và trải qua những ngày "không làm việc gì, chỉ lo chơi bời".

 

Chuyển mình một cái, giờ đây anh đã trở thành một tuyển thủ Esports chuyên nghiệp.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào mục hotsearch đó hồi lâu.

 

Phải đến khi thông báo lời mời kết bạn nhảy ra trên màn hình điện thoại, tôi mới sực tỉnh người.

 

Tôi thoát Weibo, mở WeChat nhấp vào mục lời mời kết bạn.

 

Chỉ có hai câu trong lời mời:

 

[Nhìn thấy hotsearch chưa?]

 

[Chẳng phải cô vẫn luôn xem thường tôi sao? Bây giờ có thấy hối hận không?]

 

Hai câu này khiến trái tim tôi như đông cứng lại, ngừng đập trong giây lát, hít thở cũng khó nhọc hơn.

 

Avatar này tám năm không hề thay đổi, chính là Lục Thần Phong!

 

Tay tôi lạnh ngắt, đầu ngón tay run rẩy, rất lâu sau đó, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà chấp nhận lời mời kết bạn.

 

"Chúc mừng."

 

Sau khi tôi gửi tin nhắn đi, đối phương dường như trả lời lại ngay tức khắc.

 

"Mình gặp nhau đi."

 

Chỉ bốn từ ngắn ngủi đã khiến tôi ngồi trên ghế sofa và nhìn chằm chằm vào chúng suốt cả buổi tối.

 

Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ đẹp.

 

Trong mơ, tôi và Lục Thần Phong kết hôn và chuyển đến một căn nhà lớn mà chúng tôi hằng mơ ước.

 

Sau khi kết hôn không bao lâu, chúng tôi đã rất hạnh phúc và có được một cô con gái xinh đẹp, đáng yêu.

 

……

 

Ngày hôm sau, Starbucks.

 

Thời gian chúng tôi hẹn gặp nhau là lúc 2 giờ chiều.

 

Sáng hôm đó tôi dậy từ sớm, trang điểm và sửa soạn chu đáo, mặc bộ đồ đắt tiền nhất mà tôi đã mua trong những năm qua, 12 giờ trưa tôi đã có mặt và tôi ngồi bên cạnh cửa sổ, mắt luôn hướng về phía cửa.

 

Vì là buổi trưa chiều nên trong quán cũng không nhiều người.

 

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây, từng phút.

 

Cuối cùng đồng hồ cũng điểm 2 giờ, Lục Thần Phong đã xuất hiện.

 

Chúng tôi đã không gặp nhau tám năm rồi!

 

Khi tôi nhìn thấy đường nét khuôn mặt anh ẩn dưới vành mũ, tôi đã nhận ra anh ngay lập tức.

 

Tôi biết làm người thì không nên tham lam, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ở sân bóng rổ hồi trung học, tôi đã nghĩ, nếu chúng tôi ở bên nhau trong suốt quãng đời còn lại thì tốt biết mấy.

 

Lục Thần Phong từng bước ngược sáng đi về phía tôi: "Giang Hoài, lâu rồi không gặp."

 

Anh kéo chiếc ghế đối diện tôi, ngồi xuống và gọi hai tách cà phê.

 

Vốn dĩ tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng không biết vì sao lại căng thẳng đến chẳng thể mở miệng nói lấy một câu.

 

Lục Thần Phong mặc đồng phục của đội thi đấu, trông như vừa mới từ đội qua thẳng đây.

 

Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng, cuối cùng anh là người lên tiếng trước.

 

"Đã tám năm trôi qua kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, gần đây cô thế nào rồi? Có đạt được cuộc sống mà lúc trước cô hằng mong ước chưa?"

 

Tay tôi vô thức buông thõng xuống dưới gầm bàn, hơi run lên, tôi chỉ có thể giảm bớt căng thẳng bằng cách véo lòng bàn tay mình.

 

Tôi vờ như bình tĩnh, mỉm cười đáp lời anh.

 

“Cũng ổn lắm, tôi đã mua nhà, mua xe, còn có một người bạn trai rất yêu tôi."

 

Nói xong, tôi ngước lên nhìn anh.

 

Ánh mắt của Lục Thần Phong vẫn lạnh lùng như cũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi cảm thấy như thể sắp bị ánh mắt của anh xuyên thẳng qua người.

 

Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi anh: "Còn anh thì sao?"

 

Lục Thần Phong bình tĩnh trả lời tôi.

 

"Tôi sắp kết hôn rồi."

 

2.

 

Tôi không biết bản thân đã rời khỏi Starbucks như thế nào.

 

Mãi đến khi tôi mơ màng về đến chỗ trọ, tôi mới dám xem tấm thiệp cưới mà Lục Thần Phong đưa cho tôi.

 

Tấm thiệp cưới với nền giấy đỏ, in chữ nổi màu vàng, có cả ảnh cưới của Lục Thần Phong và vợ của anh.

 

Người phụ nữ trong ảnh tên là Phương Ngữ Tình, cô ta đội voan che mặt, mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt rất xinh đẹp.

 

Tôi thực sự ghen tị với cô ta, có thể kết hôn với người mà tôi hằng mơ ước bấy lâu.

 

Cả ngày nay tôi chưa bỏ bụng gì cả.

 

Đêm muộn, tôi nằm trên giường, từng cơn đau nhói truyền đến từ phía sau lưng.

 

Không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt lại hiện lên đoạn hồi ức ba năm chung sống với Lục Thần Phong.

 

……

 

Từ khi gặp lại Lục Thần Phong đến nay, tôi không được thêm tin tức gì từ anh nữa.

 

Trong nửa tháng tiếp theo, tôi vẫn tuân theo thói quen, sống và làm việc như bình thường.

 

Ngày nọ, Chu Hiểu San, đồng nghiệp đi cùng tôi đến buổi xem mắt, đã đến cạnh bàn làm việc của tôi và hỏi.

 

"Giang Hoài, buổi xem mắt lần trước của cô thế nào rồi?"

 

Tôi trả lời thật lòng với cô ta: "Không ổn lắm, anh ta không thích tôi."

 

Chu Hiểu San sửng sốt một lúc, sau khi lấy lại tinh thần mới hỏi tiếp.

 

"Tôi thấy người đó cũng ổn, có phải do cô quá kén chọn không?"

 

Nói xong, tôi nhớ lại hôm đi xem mắt, cô ta nhất quyết đòi đi cùng tôi, tôi đáp lời: "Không phải do tôi kén cá chọn canh, mà là do anh ta nhìn trúng cô rồi.”

 

Chu Hiểu San lần nữa sửng sốt.

 

Một lúc lâu sau, cô ta cười ngượng ngùng và nói: "Không sao, lần sau tôi sẽ giới thiệu cho cô một người tốt hơn."

 

Đúng lúc đó, trong công ty truyền đến tiếng náo loạn.

 

Một nhóm người tiến đến, dẫn đầu là sếp của tôi.

 

Tôi nhìn sang, ánh mắt tôi ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Lục Thần Phong.

 

Khoảnh khắc đó giống như một giấc mơ vậy!

 

Đầu tôi kêu lên ong ong, nhịp tim tăng nhanh một cách khó hiểu.

 

Đúng lúc này, sếp tôi dẫn Lục Thần Phong ra trước đám đông và ra hiệu cho mọi người im lặng.

 

"Hử Gia Technology của chúng ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác với đội thi đấu, đội sẽ làm người đại diện cho trò chơi mới nghiên cứu của công ty chúng ta - Spy Shadow.”

 

Dứt lời, sếp quay sang nhìn tôi.

 

"Giang Hoài, cô là trưởng nhóm nghiên cứu và phát triển sản phẩm, từ nay về sau, việc hợp tác với đội thi đấu sẽ giao lại cho cô."

 

Người đột nhiên bị gọi đến tên là tôi còn chưa kịp định thần lại.

 

Một người phụ nữ nhanh chân bước ra khỏi nhóm người và đưa tay ra ngỏ ý bắt tay với tôi.

 

"Xin chào, tôi là Phương Ngữ Tình, người quản lý của đội thi đấu. Rất vui được làm việc với cô."

 

Phương Ngữ Tình!

 

Tôi lập tức nhớ ra, đây không phải là tên của vị hôn thê của Lục Thần Phong sao?

 

Gương mặt cô từ từ hợp nhất với tấm ảnh cưới trên thiệp mời.

 

Tôi cố kìm nén sự chua chát trong cổ họng và bắt tay với cô ta.

 

"Xin chào, tôi là Giang Hoài, rất vui được làm việc với cô."

 

Sau khi gặp nhau, ông chủ đã dẫn cả đội đến địa điểm thử nghiệm game.

 

Chu Hiểu San, người nãy giờ vẫn luôn đứng ở bên cạnh tôi, thì thầm vào tai tôi.

 

"Cô biết không Phương Ngữ Tình không chỉ là người quản lý của đội mà còn là vợ sắp cưới của đội trưởng Lục Thần Phong đó?"

 

"Gia đình cô ta khá nghèo, nhưng cô ta đã ở bên Lục Thần Phong khi anh ấy trong thời điểm tồi tệ nhất, bầu bạn suốt tám năm!"

 

"Bây giờ Lục Thần Phong đã thành công trong sự nghiệp, những ngày tháng tươi đẹp của cô ta cũng sắp đến rồi... nói gì thì nói, cô ta thực sự xứng đáng với điều đó."

 

Mỗi lời Chu Hiểu San nói ra đều như lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng vào tim tôi.

 

Quay lại bàn làm việc.

 

Nhưng tâm trí tôi lại chẳng đặt ở việc tôi làm nữa.

 

Nghĩ đến việc sau này mỗi ngày đều phải đối mặt với Lục Thần Phong, tôi cảm thấy sợ hãi.

 

Sợ lời nói dối trước đó của tôi sẽ bị anh biết được.

 

Tôi không có bạn trai, cũng không xe, không nhà.

 

Cuối cùng cũng gắng gượng đến giờ tan làm.

 

Trên đường đi bộ về nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ chị Lý, người mai mối trên trang web hẹn hò.

"Tiểu Giang, tôi nói cho cô biết, Vương Hạo, người mà cô đi xem mắt vào nửa tháng trước ấy, bị một cô gái trẻ đẹp sinh năm 2000 kiện rồi. Nghe nói anh ta vừa mới được thả ra khỏi đồn cảnh sát, đúng là đáng đời mà!"